“Hân Dư, tôi muốn mượn cô ít tiền.”
Lê Ngưng hẹn Lê Hân Dư ra ngoài, trả lại túi xách mà cô để quên, sau đó cô ta do dự cả buổi mới chật vật nói ra câu này. “Được, cô muốn mượn bao nhiêu, nếu tôi có. Lê Hân Dư không hề nghĩ ngợi đã đồng ý. “Tôi muốn mượn năm nghìn.” Lê Ngưng vô cùng xấu hổ, người quen ăn to nói lớn như cô lúc này lại lí nha lí nhí. “Cô muốn chuyển khoản hay tiền mặt. Nếu cô cần tiền mặt thì phải đi đến ngân hàng rút tiền với tôi. Trên người tôi không có mang nhiều tiền mặt như vậy.”
Lê Ngưng suy nghĩ trong chốc lát, dứt khoát nói: “Tôi muốn tiền mặt.”
Cô căm giận nghĩ đến lúc đó cô sẽ lấy tiền này đập lên mặt Hướng Lập Hiên, đập xong thì chia tay, tránh cho Hướng Lập Hiên lúc nào cũng lấy tiền cơm lần đó ra nghiền ép cô. “Có phải Hướng Lập Hiên bắt nạt cô, trả tiền lương thấp cho cô không?” Lê Hân Dư cảm thấy nghi ngờ.
Cô biết loại công tử ăn chơi như Hướng Lập Hiện này ra tay luôn rộng rãi, mấy người phụ nữ đi theo anh ta đều có thể kiếm chác được rất nhiều. Lê Ngưng ở bên cạnh anh ta, sao có thể thiếu tiền được chứ? Đã vậy chỉ có vẻn vẹn năm ngàn. “Anh ta đầu có cho tôi lĩnh lương, trái lại còn đào cái hố to bắt tôi làm công gán nợ, ngược lại càng nợ càng nhiều. “Gán nợ? Cô nợ gì anh ta?” Lê Hân Dư mỉm cười hỏi.
Lê Ngưng vừa nghĩ tới Hướng Lập Hiên không biết xấu hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253496/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.