Lăng Diệu cười mỉa mai, lẩm bẩm hỏi ngược lại: “Lê Hân Dư, là anh hiểu lầm em sao?” “Anh không tin em. Lê Hân Dư bình tĩnh nói ra sự thật này.
Cô dừng một lát, sau đó kéo tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng giải thích cho bản thân: “Chúng ta đi làm xét nghiệm một lần nữa, em đúng là không có uống thuốc tránh thai” “Có lẽ hôm nay em không uống chứ gì?” Anh cười lạnh lùng, hất tay cô ra, sau đó tông cửa xông ra ngoài. “Lăng Diệu!”
Anh không quay đầu lại, cũng không giống lần trước, bảo người giao thức ăn bên ngoài để khiến cô vui vẻ nữa.
Lê Hân Dư ngồi trên sô pha, nhìn đồng bừa bộn trên nền nhà, mỉm cười chua xót.
Anh luôn oán giận cô không tin tưởng anh, nhưng có bao giờ anh tin tưởng cô chưa?
Thuốc tránh thai. Chỉ có ba chữ này mà đã đánh tan niềm tin của anh đối với cô. Thật ra tình yêu của Lăng Diệu cũng đến thế mà thôi.
Lê Hân Dư chớp mắt, nước mắt đã lâu chưa từng xuất hiện lúc này lại tuôn rơi ướt đẫm mặt cô. Cô lau lung tung khắp mặt, đôi mắt ngân ngấn nước, cố gượng cười. Không sao, tùy anh thôi. Không phải cô đã sớm nghĩ đến khả năng xấu nhất rồi sao, không cần thiết phải suy nghĩ nhiều như vậy.
Sau khi Lăng Diệu ra khỏi nhà, suốt ba ngày cũng không trở về.
Lê Hân Dư không gọi điện thoại cho anh, cũng không đến Lăng Thị tìm anh, bởi vì cô cảm thấy không cần thiết.
Hai người rơi vào chiến tranh lạnh, ai cũng không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253495/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.