Nhà họ Lê. “Hân Dư, cuối cùng con cũng đến rồi. Con mau đi khuyên em gái con đi, bảo con bé nói chuyện với bố mẹ đi.” Viên Vũ níu lấy Lê Hân Dư như cứu tinh, vừa khóc vừa nói: “Mau đi xem em gái con đi. Từ nhỏ nó đã không nghe lời ai cả, cũng chỉ có con nói thì nó mới miễn cưỡng nghe được vài câu.
Có thể thấy được Viên Vũ vẫn khóc suốt không ngừng, mắt bà ta sưng như quả hạch đào. “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, còn khóc nữa sẽ hại mắt đấy.” “Sao mẹ có thể không khóc được chứ? Nhã Trí là con gái của mẹ, là miếng thịt trên người mẹ rớt xuống, con bé xảy ra chuyện lớn như vậy, mẹ làm mẹ thì sao có thể không buồn được?” “Sao Nhã Trí lại ở nhà, sao con bé không nằm viện?” Cắt tử cung là chuyện lớn, vậy mà nó lại không ở bệnh viện theo dõi lại chạy về nhà. “Nhã Trí không chịu nằm viện, sợ mất mặt.” Viên Vũ nói: “Nhã Trí từ nhỏ đã háo thắng, lần này xảy ra chuyện như vậy, làm sao con bé chịu ở bệnh viện chứ?”
Lê Hân Dư á khẩu không trả lời được, chỉ cảm thấy Lê Khải Thiên và Viên Vũ đã quá cưng chiều Lê Nhã Trí, thậm chí ngay cả chuyện như vậy cũng nghe theo cô ta. "Mẹ cũng chưa từng nghe nói Nhã Trí có bạn trai, sao bỗng nhiên nó lại chạy đi nạo thai chứ? Mặc kệ bố con và mẹ hỏi thế nào nó cũng thà chết chứ không chịu nói đứa bé là con của ai. Bố con tức đến nỗi tái phát bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253477/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.