Lê Nhã Trí thấy cô cúp điện thoại thì vội sáp tới hỏi như súng bắn liên thanh: “Chị, điện thoại của ai vậy? Của anh rể à? Không phải anh rể muốn dẫn chúng ta đi ăn cơm trưa đó chứ?"
Lê Hân Dư lắc lắc điện thoại trước mặt Lê Nhã Trí.
Lê Nhã Trí nhìn thấy cái tên trên màn hình thì thất vọng thở dài: “Bình thường anh rể đều mặc kệ chị muốn ăn gì thì ăn sao?" “Anh ấy có chuyện phải làm, không phải là bảo mẫu nam chuyên ăn cơm với chị"
Lê Hân Dư xắn tay áo lên đi đến nhà bếp, nhìn bên trong xem còn gì không.
Lê Nhã Trí cảm thấy quá đạm bạc. Vất vả lắm cô ta mới đến đây được một chuyến chỉ để ăn những thứ này sao? “Chúng ta ăn ở nhà à?" “Nếu em muốn ăn ở ngoài thì chị với em ra ngoài ăn cũng được." Lê Hân Dư đóng cửa tủ lạnh lại, cô rất dễ tính.
Nhất thời Lê Nhã Trí cũng không nghĩ ra cô ta muốn ăn gì, chỉ có điều trong đầu cô ta chợt lóe lên: “Ăn ở nhà cũng được, chúng ta làm xong rồi sẽ đưa một phần qua cho anh rể nhé!"
Vừa vặn cô ta vẫn chưa đi đến Lăng thị.
Nếu có thể mở mang kiến thức thấy được văn phòng của chủ tịch thì tốt rồi.
Lê Hân Dư hơi khựng lại, cô khoanh hai tay trước ngực nhìn Lê Nhã Trí: “Lê Nhã Trí, em có thấy ngày hôm nay em nhắc tới anh rể em rất nhiều lần rồi không?
Em gái cô vừa vặn đang lúc trẻ trung nhất, tâm tư xao động là chuyện bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253461/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.