Bình thường Lê Nhã Trí cũng là người thích ngủ nướng, vừa vặn cũng là đến giữa trưa mới tỉnh dậy.
Nhưng đây không phải là nhà họ Lê, không ai chuẩn bị thức sáng, cũng chẳng có ai chuẩn bị cơm trưa.
Lê Nhã Trí cào tóc xông thẳng vào phòng của Lê Hân Dư: “Chị, em đói rồi.”
Lê Hân Dư đang cầm tờ giấy kia cười khúc khích, vội ngừng cười: “Em muốn ăn cái gì? Nấu mấy món đơn giản trong nhà hay ra ngoài ăn?"
Lê Nhã Trí đi thẳng qua cướp tờ giấy trong tay cô: “Cái gì mà khiến chị cười như vậy?” “Nhã Trí, đừng nghịch, trả lại cho chị. "Không trả
Lê Hân Dư càng để ý thì Lê Nhã Trí càng tò mò, cô ta cúi đầu xuống nhìn, trên đó chỉ viết một câu đơn giản: "Bà Lăng, tối qua cực khổ cho em rồi.”
Ý nghĩa của lời này vừa nhìn đã hiểu.
Lê Nhã Trí giống như ném củ khoai bỏng, vò nát tờ giấy trong tay vứt lên tủ đầu giường: "Chị à, sao bây giờ chị ngủ dậy muộn vậy? Lẽ nào lúc ở nhà chị chịu khó như vậy là vì muốn giả bộ cho ba mẹ thấy sao?"
Lê Hân Dư không vui chau mày. Em gái cô đúng là càng lúc càng không lễ phép.
Lúc nãy còn nói chuyện đàng hoàng, bây giờ lại đột nhiên giở quẻ.
Cô có thể khoan dung tính xấu của Lê Nhã Trí nhưng không cho phép cô ta giẫm lên ranh giới của mình.
Cô không trả lời, chỉ vén chăn lên đi thẳng đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Người đàn ông Lăng Diệu này tuy vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253460/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.