Cô nhân viên bán hàng quét giá xong thì hỏi thêm một câu: “Còn muốn mua thêm gì khác không?"
Lăng Diệu chưa kịp nói thì Lê Hân Dư liền âm thầm nhéo anh một cái và nhỏ giọng nói: "Anh đừng nói lung tung, Nhã Trí còn ở đây đó.
Lăng Diệu không tức giận mà chỉ mỉn cười ôm cô vào lòng và nói: “Không cần thêm gì nữa, cô ấy mắc cỡ rồi.”
Lê Nhã Trí bị phớt lờ ở một bên, hết sức tức giận. Đợi Lăng Diệu thanh toán xong, cô lại xách giỏ hàng đặt lên quầy thu ngân: “Cô làm nhân viên phục vụ kiểu gì vậy, rốt cuộc có tính tiền cho tôi không!"
Cô nhân viên bán hàng nhìn cô ta một cái và hỏi: “Vậy cô đã chọn xong cái nào lấy cái nào không lấy chưa?" “Tôi là khách hàng là thượng đế, tôi muốn mua gì không muốn gì mua cô quản được sao?” “Vậy đợi cô chọn xong rồi quay lại thanh toán vậy.” “Tôi muốn khiếu nại cô!” “Vậy cô cứ khiếu nại đi!” “Cô!” Lê Nhã Trí đã hoành hành ngang ngược từ nhỏ sao chịu được cơn tức này, lúc cô vén tay áo lên muốn hành động thì bị Lê Hân Dư giữ lại. “Chúng tôi lấy hết, cứ thanh toán đi, làm phiền rồi.” “Chị, em không đem đủ tiền! Đồ em mua chị đừng nhúng tay vào." “Chị có đem tiền, không sao, cứ mua hết đi."
Lê Nhã Trí càng tức giận, Lê Hân Dư là chị ruột cô mà lại đi giúp người ngoài: “Em còn chưa nghĩ xong, mua xong em không dùng không phải lãng phí sao?" “Không sao, thanh toán hết rồi chúng ta về nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253456/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.