Hướng Lập Hiên, anh không thấy ngán hả? Tôi đã nói là buổi chiều tôi có việc mà anh còn một hai bắt tôi qua đây cho bằng!" "Không phải cô nói đến bàn công việc sao? Cũng sắp một tiếng hồ rồi, rất cuộc cô còn ở đó bao lâu nữa? Cô có nhiều thời gian, nhưng thời gian của tôi rất eo hẹp. Cô có thể suy nghĩ đến cảm nhận của người khác một chút không hả?" Cô đã đồng ý buổi chiều phát tờ rơi, nếu không đi qua sẽ không kịp.
Anh ta là chủ tịch không thiếu tiền, nhưng bây giờ cô ngay cả một công việc đàng hoàng cũng không có.
Nhưng cô thiếu tiền! Cô cần phải sống!
Lê Ngưng đỏ mặt, tức giận thở phì phò ầm ĩ với Hướng Lập Hiên.
Hướng Lập Hiên im lặng không trả lời.
Lúc Lê Hân Dư cầm điện thoại di động ra tới nơi thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ tức đến đỏ mặt tía tai của Lê Ngưng. Cô ngẩn ra.
Lê Ngưng vừa nhìn thấy người trong nhà là Lê Hân Dư thì lập tức im lặng.
Hướng Lập Hiên nói có chuyện nghiêm túc chính là đến thăm Hân Dư sao? Nhưng sao cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Mãi đến tận khi cô nhìn thấy Lăng Diệu mặc đồ ngủ cũng đến theo thì lúc này Lê Ngưng mới hiểu. Thì ra Hướng Lập Hiên tìm đến Lăng Diệu, mà Lăng Diệu vừa khéo là chồng của Lê Hân Dư.
Nhớ năm đó cô cũng đã từng làm phóng viên, sao có thể quên mất người này chứ?
Lăng Diệu đứng sau lưng Lê Hân Dư, dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253450/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.