**********
“Lăng Diệu, anh có bệnh ưa sạch đó. “Tùy người thôi.”
Lê Hân Dư không nói gì, cô đang điều chỉnh cảm xúc của mình.
Lăng Diệu đã làm quá nhiều chuyện mà cô cũng không phải là người có lòng dạ sắt đá, không thể nào không rung động.
Anh bế cô vào phòng ngủ nhưng cô vẫn không hề lên tiếng. “Không tin ư?” Lăng Diệu đặt cơ thể mềm mại của cô lên giường rồi đẩy cô xuống dưới thân mình: “Vậy để anh chứng minh cho em xem.”
Môi anh lướt qua má cô rồi vừa cắn vừa gỡ cúc áo của cô ra.
Lê Hân Dư ôm lấy mặt anh để ngăn anh lại.
Anh dùng một tay nắm lấy đôi tay mềm mại nhỏ bé của cô, tay kia tiếp tục cởi quần áo cô.
Áo ngoài bị cởi ra, sau đó từng món đồ một đều rơi xuống đất.
Trên người anh đã không còn mảnh vải nào và cô cũng thế.
Không biết là do lạnh hay bất an mà giọng nói của Lê Hân Dư hơi run rẩy: “Lăng Diệu, anh thả tôi ra trước đi.
Cô đã phát sinh quan hệ với anh không chỉ một lần nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ở trên người cô, chạm mắt với từng bộ phận trên cơ thể cô.
Thậm chí, đến tận bây giờ tay cô vẫn đang bị anh nằm chặt, không thể động đây. “Thả ra thì không thể chứng minh cho em xem được nữa, Lê Hân Dư, em không tin anh mà anh lại đang tha thiết cần sự tin tưởng của em.” Lúc anh nói câu này, giọng điệu có chút tủi thân, ảnh đèn vàng rọi lên người anh càng nổi bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253445/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.