Bà Lê, tức Viên Vũ vốn có tính cách mềm mỏng, bị Lê Khải Thiên quát mắng như thế, bà chỉ biết im lặng rơi nước måt.
Vốn dĩ Lê Nhã Trí gọi điện thoại xong là đi ngay, cô ta loáng thoảng nghe được tiếng cãi nhau của bố mẹ nhưng nghe không rõ, thế là lại từ bên ngoài cửa bước trở vào.
Cô ta đảo mắt, tiến đến sát bên Viên Vũ, tò mò hỏi: “Mẹ, những lời mẹ nói với bố lúc nãy là ý gì? Chị không phải là con của bố mẹ sao?"
Viên Vũ lập tức sa sầm mặt, chưa kịp suy nghĩ nên trả lời thế nào, Lê Khải Thiên đã nổi giận đùng đùng quát Lê Nhã Trí: “Người lớn nói chuyện liên quan gì đến mấy đứa trẻ như con? Bố và mẹ con luôn thiên vị con nên con mới nghi ngờ chị con không phải con ruột của bố mẹ hả? Vứt hết mấy cái suy nghĩ không đầu vào đầu này ra khỏi đầu đi! Con còn nói mấy lời linh tinh này nữa là bố dẫn con đến bệnh viện khám não luôn đấy.” “Hung dữ với con làm gì, chẳng phải cũng do bố mẹ nói trước hay sao?” Lê Nhã Trí lầm bầm.
Ông Lê đanh mặt lại, chỉ ra cửa: “Nhã Trí, con ra ngoài trước đi, bố có chuyện muốn nói với mẹ con.” “Vâng."
Lê Nhã Trí vừa bị mắng mấy câu nên bây giờ cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt già nua này của bố nữa, bèn tức tối bỏ đi.
Lê Khải Thiên nhìn Lê Nhã Trí đi xa rồi tự đi đóng cửa phòng lại.
Ông ta hạ thấp giọng hỏi Viên Vũ: “Sợi dây chuyền trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253438/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.