Lê Hân Dư sững sờ, hỏi cô ta: "Bố kêu chị về ăn cơm à?" "Đúng rồi." Lê Khải Thiên chưa từng chủ động tìm cô, trừ phi có chuyện liên quan đến Lăng Diệu, tại sao lần này tự dưng tìm đến cô? “Chỉ kêu một mình chị thôi sao?” “Đúng.” Lê Nhã Trí bực dọc nói, bây giờ người nhà họ Lê làm gì còn mặt mũi gặp Lăng Diệu. Mặc dù chuyện video cuối cùng cũng được sáng tỏ nhưng chuyện làm sáng tỏ cũng chỉ là để công chúng hóng hớt thôi, còn sự thật là gì thì trong lòng mọi người đều biết rõ. Người ngoài mà không quen có thể sẽ không biết người trong video là ai, còn người quen làm sao có thể tin được lời giải thích người giống người giả dối như vậy. "Nếu chị về nước rồi thì mau về nhà đi, thời gian cũng không còn sớm, vừa vặn có thể về nhà ăn tối, em đi nói với bố một tiếng.” Lê Nhã Trí nói xong liền ngắt máy. Lê Hân Dư cầm điện thoại trên tay, không nói gì. “Tìm một con phố nào có thể đậu xe rồi thả tôi xuống đi.” Lăng Diệu nhìn vào mắt cô: “Em muốn làm gì?” “Nhã Trí kêu tôi về nhà, bố tôi tìm tôi.” “Ngay bây giờ sao?” "Um." Lăng Diệu nhíu mày, họ ngồi máy bay lâu như thế, đi lại mệt mỏi vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi mà cô đã muốn đến nhà họ Lê, rốt cuộc có chuyện gấp gì? Lần trước ở bệnh viện, anh đã cảnh cáo Lê Khải Thiên nhưng xem ra ông ta không hề nghe lọt tai. “Tìm một chỗ nào đó để tôi xuống xe đi, tôi tự gọi xe về nhà là được." Lăng Diệu nói: “Không cần, anh về chung với em.” Lê Hân Dư ngạc nhiên nhìn anh, anh nhướng mày hỏi ngược lại: “Em là vợ anh, về nhà với vợ thì có gì là không được?" Cô mím môi, càng lúc càng không nhìn thấu được rốt cuộc thái độ bây giờ của Lăng Diệu là chân tình hay giả ý. Kể từ khi cô xuất viện, Lăng Diệu vẫn - luôn tỏ ra như thế, từ lúc ra nước ngoài thì sự thay đổi càng thêm rõ rệt, không ngờ họ đã về nước rồi mà anh vẫn như vậy. Lê Hân Dư lại nhìn anh thêm một cái, không nói gì xem như đã ngầm chấp nhận. Bởi vì cô biết, chuyện mà Lăng Diệu đã quyết định thì cô dẫu có từ chối cũng vô dụng. “Nhã Trí, gọi được rồi sao? Chị con nói thế nào?" Bà Lê nhìn đứa con gái nhỏ của mình, lo lắng hỏi. Lê Nhã Trí huơ huơ điện thoại rồi đi ra ngoài, hờ hững nói: “Chị ra nước ngoài chơi, hôm nay vừa mới về, tối nay sẽ về nhà ăn cơm một lần. “Con bé này, không nói tiếng nào mà đã ra nước ngoài rồi, cũng không báo về nhà một tiếng, hại mẹ uổng công lo lắng lâu như vậy." Bà Lê thở phào: “Nhưng mà nó ra ngoài thư thả cũng tốt, trước đó xảy ra chuyện lớn như vậy, nó lại phải nằm trong bệnh viện hoài, ra ngoài vui chơi thì tâm trạng cũng được thoải mái hơn chút." Ông Lê nổi giận: “Tốt con khỉ! Lê Hân Dư nó tự làm ra chuyện mất mặt như thế, nó chỉ biết thư thả, phủi mông ra nước ngoài, nó có từng suy nghĩ cho nhà họ Lê không? Có suy nghĩ cho người làm bố như tôi không?” Bà Lê bênh vực đứa con gái lớn của mình: “Ông cứ nhắc đến chuyện đó mãi thì có ích lợi gì? Thằng bé nhà họ Giang kia chẳng phải cũng giải thích rồi sao? Người phụ nữ trong video chỉ là trông giống Hân Dư thôi chứ không phải là con bé. “Mấy cái cớ rởm đó cũng chỉ để lừa những người phụ nữ nông cạn như bà thôi!” “Tôi nông cạn cũng được, ngu ngốc cũng chả sao, tôi vẫn cứ tin tưởng con gái của tôi đấy!” “Rốt cuộc nó có phải là con gái của bà hay không, trong lòng bà tự biết rõ “Cho dù không phải máu mủ nhưng nuôi nắng nhiều năm như vậy rồi thì cũng phải có tình cảm chứ. Có phải chui ra từ bụng tôi hay không cũng không quan trọng, Hân Dư là con gái tôi, là đứa con gái ngoan hiếu thảo của tôi.” Đây là lần đầu tiên bà Lê cãi lời ông ta, Lê Khải Thiên tức giận vô cùng: “Nếu bà thích đứa con gái đó của bà đến vậy thì đi theo nó luôn đi, đừng ở lại nhà họ Lê nữa!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]