********** "Lăng Diệu, anh ra ngoài!" "Được." Anh dịu dàng hôn lên môi cô nhưng xem động tác lại không có ý định rút ra. Lê Hân Dư cần chặt khỏe môi, giận dữ nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông: "Đồ lừa đảo, anh là đồ lừa đảo." Lăng Diệu hôn lên đôi mắt chất chứa nỗi hận của cô: "Xin lỗi, là lỗi của anh." Thế nhưng anh không hối hận. Nếu có thể, anh hy vọng cô có thể có thai. Như thế thì mối quan hệ của hai người họ cũng có thể hòa hoãn lại. Con cái là sợi dây gắn kết bố mẹ. Từ trước đến nay Lăng Diệu đều không phải là loại người sẽ bạc đãi bản thân, ôm người đẹp trong lòng nên anh chẳng thể kiềm chế nổi bản thân.Anh ôm lấy Lê Hân Dư, quấn quýt mãi cho đến tận đêm khuya mới kết thúc "trận chiến" không có khói lửa này. Mỗi lần anh đều phóng vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô. Lê Hân Dư bị anh giày vò đến kiệt sức, ngay cả sức mắng chửi cũng không còn. Còn anh thì lại tỏ ra vô cùng vui vẻ sau khi xong việc. Lăng Diệu lau mồ hôi giữa trán Lê Hân Dư, dùng chăn bao bọc lấy cô rồi hôn lên môi cô: "Có đói không?" "Đói." Lời vừa ra khỏi miệng, giọng nói của cô khàn đặc đến đáng sợ. "Anh sẽ kêu người giúp việc chuẩn bị chút thức ăn thanh đạm." Cô im lặng, ngầm đồng ý. Cô thấy anh khoác áo choàng ngủ lên người rồi định đi ra ngoài, cô liền gọi anh lại: "Lăng Diệu, tôi cần thuốc tránhthal Lưng anh cứng đờ ra, anh không trả lời. Lê Hân Dư dùng hết sức lực cuối cùng để bò dậy từ trên giường rồi vào phòng tâm để tâm rửa. Trên người cô đều là dấu vết chẳng chịt do anh để lại, rửa không ra cũng lau không hết. Thứ mà anh để lại thật sâu trong cơ thể cô thì lại càng rửa mãi cũng không sạch. Cô quyết định bỏ cuộc, chỉ tắm rửa qua loa rồi mặc đồ lớt, khoác áo choàng tắm đi ra ngoài. Lãng Diệu đứng ở ngay cửa. Cô vừa đẩy cửa ra, định bước ra ngoài thì lại sa vào lòng anh. Anh duỗi cánh tay ra kéo cô vào lòng: "Ra ăn tối đi." Cô không động đậy, chỉ đưa tay ra với anh: Thuốc tránh thai đâu?" "Sau này sẽ không làm vậy nữa, anh bảo đảm đó." Tuy ngoài miệng anh nói vậy nhưng lại không hề có ý định hànhđộng Lần sau hãy nói, lần này anh đưa thuốc tránh thai cho tôi trước đi. Anh có cảm minh lên đỉnh đầu cô: "Khuya quá rồi, để người giúp việc ra ngoài mua thuốc tránh thai không an toàn "Từ khi nào anh trở nên nhân đạo đến vậy thế?" Người giúp việc ra ngoài mua thuốc không an toàn, vậy lúc trước nhà cô bị niêm phong, khi anh đẩy cô đang chật vật xuống xe, sao lại không nghĩ đến lúc đó đang là đêm khuya? Hồi ức là một thứ rất kỳ diệu, khi bạn nghĩ người đó tốt thì cho dù trước kia đã từng làm ra chuyện ác độc cỡ nào, bạn vẫn luôn có thể lựa chọn quên mất, làm sao cũng không nhớ ra được. Thế nhưng một khi bạn đã ghét người đó rồi thì dù họ có nói gì làm gì, bạn vẫn luôn có thể nhớ đến những việc làm xấu xa của họ. Anh không trả lời, chỉ nhìn chằm chằmcô Với về mặt hối hận cùng cực. Lê Hân Dư cũng đã hiểu ra, Lãng Diệu không hề có ý định đưa thuốc tránh thai cho cô. "Anh không cho tôi uống thuốc tránh thai, ngo nhỡ tôi mang thai thì làm sao?” Lê Hân Dư lạnh lùng nhìn anh, bông có một suy nghĩ đáng sợ nảy ra trong đầu Đây chắng phái là bước trả thù cuối cùng của Lăng Diệu ư? Anh muốn cô mang thai, để rồi cuối cùng sẽ ép cô phá cái thai đó đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]