**********
Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô với đôi mắt u tối, vừa tức vừa giận: "Lê Hân Dư, rốt cuộc em muốn anh phải thế nào, rốt cuộc anh phải làm thế nào em mới có thể đối xử công bằng với anh hơn chút."
Cô bình tĩnh lạnh nhạt “Lăng Diệu, là anh có lỗi với tôi trước. Giờ anh nói những lời này mới là không công bằng với tôi."
"Thế nhưng anh đã hồi hận rồi, anh đã hối hận từ lâu rồi." Lăng Diệu ôm lấy cơ thể mảnh mai của cô, trán anh áp lên trán cô, anh nhỏ giọng nói với vẻ đau khổ: "Em cho một người lạ chụp ảnh em, em cười với một người xa lạ, còn ôm một người xa lạ nhưng lại xa cách với mình anh. Đã bao lâu rồi em không cười với anh, nói chuyện với anh như vậy hả?"
"Lê Hân Dư, em có biết không? Anh ghen tỵ đến nỗi muốn phát điên luôn rồi!"
Cô dần từ bỏ việc chống cự. Ngay khi cô không thể kháng cự, chỉ có thể nhắm mắt lại lắng lặng chấp nhận thì anh lạibuông cô ra.
Anh ôm chặt lấy cô, vùi khuôn mặt điển trai ấy vào hõm vai cô, anh nhỏ giọng than thở: "Lê Hân Dư, rốt cuộc em muốn anh thế nào?"
Lê Hân Dư cong môi cười cười, cô có thể muốn anh thế nào? Lẽ nào cô còn được lựa chọn ư?
Người giúp việc tự giác đến thu dọn đồ đạc rơi đầy đất, Lê Hân Dư hờ hững nhìn anh, mãi cho đến khi anh thả cô ra, cô mới từ từ đi vào nhà.
Lăng Diệu nhìn theo bóng lưng tịch mịch của cô rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253432/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.