"Đứng ngây ra đó làm gì? Đi thôi." Anh tay cô, kiên quyết dẫn cô đi vào trong.
Cô không muốn vào nhưng lại không ra được bèn mở miệng châm chọc: “Anh mua nhiều vậy rồi còn chưa đủ sao? Tiền nhiều quá nên điên luôn à?"
Anh cũng không nổi giận: vậy, để anh khỏi bị tiền làm điên chết, giữ lại được cái mạng nhỏ này thì bà Lăng à, em cứ ngoan ngoãn vào trong xem với anh đi."
Lê Hân Dư hết cách, buộc phải theo anh đi vào.
Vừa vào đã lập tức có người tiếp đón, không biết Lăng Diệu đã nói gì với nhân viên bán hàng mà người nọ liền dẫn họ qua khu nghỉ ngơi để ngồi đợi: "Ngài vui lòng đợi một
Sáu chữ này được nói bằng tiếng Anh, Lê Hân Dư cũng chỉ nghe hiểu được mấy chữ này.
Lăng Diệu biết tiếng F, đây là điều mà cô không ngờ tới. Sau khi đến nước F, anh không cho trợ lý, quản gia đi theo, suốt hành trình chỉ có hai người họ. Hầu như việc giao tiếp với bên ngoài đều là một mình Lăng Diệu làm hết.
Cô không ngờ Lăng Diệu lại biết tiếng F.
Đây là một loại ngôn ngữ lãng mạn nhưng khó học và rất khi dùng tới. anh làm gì?" Anh nhìn cô rồi cong môi cười. "Anh học tiếng F từ lúc nào vậy?" "Năm nhất đại học, lúc đó cảm thấy không có chuyện gì để làm nên đã học."
Có một số người sở hữu sự ưu việt trời sinh, không có chuyện gì làm nên học thêm một ngôn ngữ chơi cho vui. "Sao vậy, cảm thấy lúc anh nói tiếng F ngầu lắm à?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253427/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.