**********
Cô khẽ nghiêng đầu, thể là nụ hôn của anh đáp xuống vành tai cô: "Tôi không muốn làm, tôi vẫn chưa bình phục nên không muốn phải nhập viện lần nữa."
Cô tạt một gáo nước lạnh vào anh. Lăng Diệu đứng trước mặt cô rồi ôm lấy cô thật chặt: "Xin lỗi, tối hôm ấy là anh không tốt."
"Ừ, tôi chấp nhận." Thế nhưng không có nghĩa là cô tha thử.
sức nhẫn nại của Lăng Diệu có tốt đến cỡ nào cũng triệt để bị mất sạch, nói chi anh vốn không có tính kiên nhẫn.
Lời nói lạnh lùng cay nghiệt của cô khiến lòng anh đau đớn nhưng anh đã có lỗi với cô, không nỡ rời xa cô thì còn có cách nào nữa đây?
Lăng Diệu thấy Lê Hân Dư kháng cự mình đến vậy, anh đi sang phòng ngủ cho khách với sắc mặt nặng nề, cả đêm không trở lại.
Lê Hân Dư cũng mặc kệ anh, thể là anh tự nghẹn lấy cơn tức ấy mà ngủ cả đêmphòng cho khách.
Một đêm qua đi, nỗi buồn bực của anh cũng tan biến. Khi Lăng Diệu chuẩn bị hạ mình củi đầu với cô thì bất ngờ sáng hôm sau thức dậy đã không còn thấy bỏng dáng của Lê Hân Dư.
Lồng ngực anh bốc lên từng cơn giận nhưng lại không thể nổi nóng với cô.
Dù sao cũng là anh đáng đời.
"Hướng Lập Hiên có ở đây không?"
“Xin lỗi, chủ tịch Hưởng không gặp khách, nếu không có hẹn trước thì không thể vào trong a.”
Lê Hân Dư ngẩn người: "Vậy tôi nên đợi anh ấy ở đâu đây?"
"Việc này thì cô cần hẹn trước thì chủng tôi mới có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253413/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.