**********
Cô không từ chối mà chỉ ngẩng đầu nhìn anh rồi nghe lời nở nụ cười.
Lăng Diệu thầm mừng rỡ nhưng lại nghe thấy cô lên tiếng với giọng nói dịu dàng mà xa cách: “Muốn tôi cười thì cũng cười rồi, bây giờ anh buông tôi ra được rồi chứ?"
Anh không buông tay nhưng trong lòng đã mất hết sức lực.
Lê Hân Dư đẩy tay anh đang đặt trên eo mình ra, bước thẳng ra ngoài. Bỗng cô nghĩ đến điều gì đó, dừng bước rồi quay đầu hỏi anh: “Sau này chúng ta sống ở đây, bố mẹ có ý kiến gì không?"
Lăng Diệu ngẩn người rồi mới nói: “Sẽ không đâu."
Thật ra, hai người lớn tuổi trong nhà có rất nhiều ý kiến là đằng khác. Thế nhưng không phải vì vấn đề chuyển ra sống riêng mà là vì đoạn video bị lan truyền ra ngoài ấy.
Bây giờ vấn đề video đã được giải quyết nhưng phương pháp giải quyết cũng chỉcó thể qua mặt được công chúng, còn người thật sự tiếp xúc với Lê Hân Dư sẽ không có chuyện không kiềm chế được, người đó chính là bản thân cÔ.
Hách Ánh rất thương yêu Lê Hân Dư và cũng thật lòng đối đãi với cô như con gái của mình. Thế nhưng khi chuyện này xảy ra, Hách Ánh không thể nào đối xử tốt với Lê Hân Dư được nữa.
Cho dù người mẹ chồng có tốt cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể tha thứ cho một cô con dâu ngoại tình.
"Anh chắc chứ?"
"Hai vị ấy cũng cần có thế giới riêng của hai người chứ." Lăng Diệu không muốn để Lê Hân Dư biết chuyện này, nên đành phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253412/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.