Lúc cô về thì phát hiện cửa phòng đang mở. Cô còn tưởng là có trộm vào, len lén nhìn vào mới phát hiện Hướng Lập Hiên đã đến.
Hướng Lập Hiên cũng vừa mới đến, anh ta xách hai cái túi trong tay, trong túi đựng đồ ăn đóng gói, nhìn có vẻ như mới đến.
Lúc này Lê Hân Dư mới thở phào một hơi: "Sao anh lại đến?”
Hướng Lập Hiên bực bội: “Cô nói chuyện thể nào vậy, giọng điệu nghe giống như đang trách tôi vậy, đừng quên đây là nhà của tôi." "Xin lỗi Hướng đại thiếu gia, tôi tưởng là trộm vào." "Có tên trộm nào đẹp trai tiêu sái, phong lưu giàu có như thế này không?" "Không có, chỉ có duy nhất mình anh." Cô cười.
Hướng Lập Hiên đặt túi trong tay lên bàn trà trước mặt, anh ta cũng không giải thích mà chỉ đẩy hết đống đồ đến trước mặt cô.
Cô liếc mắt nhìn, chay mặn kết hợp, cân bằng dinh dưỡng, có đủ loại đồ ăn. Nhiều đồ như vậy, hai người họ cũng chưa chắc đã ăn hết. "Cảm ơn anh, Hướng Lập Hiên” “Đừng khách khí, thiếu gia xưa nay hào phóng." "Hai ngày nay tôi ở một mình đã suy nghĩ không ít, trốn tránh cũng không phải cách giải quyết, tôi muốn về nhà họ Lăng. Bất kể như thế nào, tôi cũng muốn đối mặt và trịnh trọng nói rõ với anh ấy."
Nụ cười trên mặt Hướng Lập Hiên liền đờ lại: “Cô đã nghĩ kỹ rồi?" “Ừm.”
Anh ta giơ ngón tay cái lên: "Điều chỉnh cảm xúc vô cùng nhanh, hai ngày đã suy nghĩ rõ ràng rồi. Tôi còn tưởng hôm đó cô khóc thảm như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253370/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.