**********
Lăng Diệu đưa cô đến bệnh viện tái khám, bác sĩ nói cô hồi phục rất tốt. Vốn tưởng rằng con gái sẽ yếu đuối một chút, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, không ngờ cô lại hồi phục nhanh hơn người bình thường.
Lăng Diệu nghĩ xem ra canh dinh dưỡng mẹ nấu cũng không phải là vô ích.
Ở trước mặt bác sĩ, anh ghé sát vào tai cô, hơi thở mập mờ phả vào vành tai cô: “Sau này không ăn giúp em nữa, em phải ăn đến khi hoàn toàn hồi phục mới được."
Cô phẫn nộ bất bình: “Đàn ông lật lọng."
Bác sĩ đã quen nhìn hành động thân mật của hai người, mấy tháng nay anh ta đã nhìn không biết bao nhiêu lần rồi.
Ra khỏi bệnh viện thì cô phát hiện phương hướng không đúng. “Anh đưa tôi đi đâu vậy? Đây không phải đường về nhà mà." "Ở cùng em một ngày, cũng không thể bỏ công ty được." "Tôi cũng đâu cần quản chuyện của công ty." "Em ngồi bên cạnh cùng tôi là được. Tôi đã ở cùng em nửa ngày, em ở cùng tôi nửa ngày, vậy mới công bằng.” "Đâu có vợ chồng nào mà so đo từng chút như vậy.” Cô khẽ lẩm bẩm. "Em nói gì?” Cũng không biết anh không nghe rõ thật hay là giả vờ không nghe rõ, rõ ràng là đang hỏi nhưng vẻ mặt lại rất thoải mái.
Lăng Diệu không đưa cô về nhà họ Lăng mà thật sự dẫn cô đến Lăng Thị.
Nhưng không giống như anh nói là để cô ở cùng anh một ngày.
Dẫn cô đến Lăng Thị rõ ràng là tuyên bố địa vị của cô.
Anh không đi thang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253362/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.