Bàng Mông nhìn Hứa Đồng, thật lâu sau hỏi, “Tiểu Đồng, chúng ta ... có thể bắt đầu lại không?”
Tuy rằng trong lòng đã đoán được, khả năng cực kì nhỏ, cũng không phảikhông nhận thấy, vừa rồi trong lúc hôn kia, cô một tia xúc động cũngkhông có, nhưng anh không nghĩ như vậy lặng lẽ buông tay, chẳng sợ biếtrõ sẽ bị cự tuyệt nhưng cũng muốn toàn tâm thử cố gắng đến cùng.
Hứa Đồng nhẹ nhàng thở dài, “Bàng Mông”, kêu tên anh, giọng nói bình tĩnhlạnh lùng, “Qua rồi chính là qua rồi, chúng ta không thể bắt đầu, aicũng không thể trở lại giống như trước. Vài năm qua đi, mọi thứ đã thayđổi, chúng ta cũng đã thay đổi. Có lẽ ...” Cô nhẹ nhàng nhíu mày, cóchút đăm chiêu, “Nên chấp nhận những gì đã qua, nhiều năm không gặp, thề non hẹn biển sớm đã tan biến không còn dấu vết. Mọi người đều thay đổi, cái không thể thay đổi không phải chính là hiện tại sao?”
Nghe xong, sắc mặt Bàng Mông đã trở nên tái nhợt.
“Thực ra đã sớm đoán được câu trả lời như vậy, nhưng vẫn không có ý định từbỏ, trong lòng vẫn còn một tia ảo tưởng, ảo tường còn một khoảnh khắcnào đó, em sẽ nguyện ý cùng anh trở lại như trước, một lần nữa bắt đầu.” Anh mỉm cười, nụ cười còn đọng trên môi nhưng lại vô cùng đau đớn.“Hiện tại, rốt cuộc đã có thể hoàn toàn hết hi vọng. Nhưng không phải là một loại giải thoát. Hứa Đồng”, anh bỗng nhiên gọi tên cô, “Thực ra đãsớm cảm giác được, tình cảm của em đã không còn như trước, nhưng lạikhông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-em-danh-rang-xong-nhe/2856618/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.