Không khí kì lạ pha lẫn xấu hổ, hiệu trưởng nhịn không được ho nhẹ haitiếng, Bàng Mông mới ý thức được bên cạnh có người, vội vàng buông HứaĐồng, để ra chút khoảng cách, trong lòng không ngừng cảm thán.
Từ trước tới giờ, anh luôn là người lạnh lùng biết kìm chế, đừng nói làchỉ một câu tình cảm, đến một ánh mắt thân thiện với người khác cũngkhông từng có. Nhưng mà giờ, khi anh gặp được Hứa Đồng, lí trí dường như bốc hơi, lại ở nơi công cộng làm chuyện như vậy.
Quay đầu, anhnhìn thấy Cố Thần khóe miệng hơi cười, khóe mắt nheo nheo đang nhìn bênnày, bộ dáng đó không hiểu vì sao làm người ta có một cảm giác kì lạ.
Hiệu trưởng đứng cạnh hắn, sắc mặt không tốt, đang cố gắng cười gượng.
Không biết làm cách nào chào hỏi, lại nghe Cố Thần mở miệng phá tan bầu không khí.
Hắn nhìn hiệu trưởng cười tủm tỉm: “Thật là trùng hợp, ở đây lại gặp đượcngười quen. Hiệu trưởng, còn một lúc nữa mới đến lễ khởi công, vậy không bằng ngài về văn phòng nghỉ ngơi trước, để chúng tôi tán gẫu vài câu,sau sẽ cùng ngài cắt băng khánh thành, có được không?”
Hiệutrưởng lập tức đáp ứng yêu cầu, xoay người rời đi, đem không gian trảlại cho ba người trử tuổi, mặc cho bọn họ “Tán gẫu vài câu”
CốThần nhìn Bàng Mông, hơi cười, “Đã lâu không thấy, học đệ!” Ngữ khí bỗng trở nên thân mật, trêu ghẹo Bàng Mông, “Còn tưởng rằng băng nghìn năm,không biết tới thất tình lục dục, lại cũng có hồng trần phàm tâm. Chínhlà ...”. Hắn kéo dài giọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-em-danh-rang-xong-nhe/2856617/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.