“Nhìn xem, thật thú vị, mình thở ra khói để bao vây chính mình, đây không phải gọi là, tự tìm khổ ăn?”
-------------------------------
Liễu thiếu mang theo Minh Nguyệt tiến vào.
Cố ý để ra một khoảng cách đi ở sau, Hứa Đồng giống như không chút để ýnói với Cố Thần: “Cố thiếu vì Minh Nguyệt, thật sự có tâm tư, không từmà biệt, lại đặt trên người tôi một bộ trang phục cùng phụ kiện này,cũng phí không ít tiền đâu!” Đầu thoáng chuyển, hơi hơi giương, khóemôi, đuôi lông mày đều thản nhiên nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu, ánh mắtsâu kín, tầm mắt dừng trên mặt hắn, lại giống như cũng không dừng ở đó,mà là xuyên thấu đi qua, giao hội ở một nơi không xác định.
Giọng nói bỗng như cô hồn phiêu cách, cô hỏi: “Không biết vị Liễu thiếu nàycùng Nghiêm Xương Thạch so sánh, ai là tám lạng, ai là nửa cân?”
Cố Thần trên mặt chưa biến, Hứa Đồng đã ha ha cười, cười chua chát, “Đốivới tôi mà nói, vô luận là Nghiêm Xương Thạch, hay là Liễu công tử, kìthật có cái gì phân biệt đâu?”
Quay đầu nhìn lại phía trước, khóe môi nhếch lên một chút tự giễu, Hứa Đồng thật nhẹ thở dài, “Cố thiếu,ngày đó anh cứu tôi, còn không cám ơn anh, Cám ơn! Chính là, nếu sớmbiết sẽ có ngày hôm nay, tôi mong thà rằng ngày đó anh cũng không xuấthiện.”
Kết quả cuối cùng, chẳng qua là từ một tên háo sắc nàychuyển thành một tên háo sắc khác. Tốt xấu trước là cô chủ động chui đầu vào lưới. Sau là khi cô không hề đề phòng, bị “ân nhân” đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-em-danh-rang-xong-nhe/2856595/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.