Sau một hồi tra hỏi, cảnh sát chẳng điều tra được thông tin bổ ích gì từ anh cả.
"Cậu có thể về, nếu có việc gì cần chúng tôi sẽ liên lạc với cậu sau"
Anh cúi đầu chào các chú cảnh sát ra về. Nhưng đầu anh vẫn ngoảnh lại sau nhìn. Ánh mắt anh vẫn hướng về nhà xác. Chú cảnh sát đẩy anh đi ra khỏi. Anh chần chừ một lúc lâu rồi bước tiếp, nước mắt anh rơi xuống hòa vào những giọt mồ hôi.
Từ giờ anh sẽ không được nhìn thấy em nữa. Anh không thể cảm nhận được cái ôm của chàng trai đó nữa. Từ giờ không còn ai hằng đêm nhắn tin với anh nữa, không còn ai để anh cõng trên lưng nữa. Không còn ai nhõng nhẽo bên tai anh nữa. Không còn ai để anh bảo vệ chở che nữa.
Bước chân anh chậm rãi, bước đi nặng nề. Anh không muốn đi, anh không muốn rời khỏi đây. Vì ở đây còn người anh yêu đang nằm trong đó..
..
Bệnh viện,
Kiều Anh lo lắng cho cậu con trai nhỏ đang nằm trên giường bệnh. Cô ngồi xuống nắm lấy tay cậu.
"Con ơi, ta không biết con là ai, con tên gì. Ai đó đã làm gì con, nhưng từ giờ có ta ở đây thì con hãy cứ yên tâm nhé, ta sẽ luôn bảo vệ con, đừng sợ, đừng sợ"
Vừa nói tay vừa xoa xoa bàn tay của cậu. Hôn lên trán đang quấn băng gạc của cậu. Có vẻ như cậu cảm nhận được tình thương mà bấy lâu nay cậu không được nhận từ mẹ ruột. Nên khi nhhe lời của Kiều Anh nói các ngón tay của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-anh-theo-duoi-em/1721268/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.