Cậu ngồi ở ghế chờ miệng lẩm bẩm "Xin lỗi, xin lỗi anh..."
Thịnh đã tới bệnh viện, nhìn thấy cậu ngồi đó. Hai tay run run, trên tay toàn máu, chắc là của anh ta. Anh tiến lại gần an ủi cậu
"Không sao đâu, anh ta sẽ tỉnh lại thôi"
Chỉ 30 phút sau anh đã tỉnh lại rồi. Bác sĩ đó lại là một người quen của ba anh. Ông ấy muốn gọi điện báo cho người nhà anh biết, nhưng anh cản lại.
"Cháu bị thương nghiêm trọng không bác?" Anh chỉ mong mình bị thương nghiêm trọng một xíu.
Bác sĩ cười đáp "Chỉ bị gãy mấy cái răng thôi, đầu trầy xước nhẹ."
Anh hơi thất vọng
"Mà bác ơi, ai đưa cháu vào đây?"
"Cậu thanh niên nhỏ nhắn, cao ráo. Khuôn mặt dể thương,lúc đưa cháu vào nó khóc sưng mắt, nó lo cho cháu lắm đấy. Để ta ra báo cho nó biết cháu không sao."
Anh đã ngăn cản bác
"Bác có thể giúp cháu không?"
"Được chỉ một lần thôi đấy"
Cửa phòng cấp cứu mở ra.
"Ai là người nhà bệnh nhân" Giọng bác sỉ buồn rầu
Cậu đứng lên "Dạ cháu là bạn anh ấy" Nắm tay bác sỉ lay lay "Anh ấy sao rồi bác, anh ấy bị thương nặng không"
Ông bác sỉ buồn cười lắm nhưng phải cố diễn tròn vai.
"Người nhà chuẩn bị tinh thần đi, bệnh nhân bị thương rất nặng. Có thể không qua khỏi,vậy nên hãy giúp anh ta hoàn thành những tâm nguyện cuối cùng anh ta muốn đi"
Cậu suy sụp hẳn, ngồi bệt xuống đất. Nước mắt như mưa ướt hết aó. Anh thật sự bỏ em đi sao,chúng ta chỉ vừa mới nhận ra tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-anh-theo-duoi-em/1721247/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.