Nhưng khi nhìn thấy sự kiên định trong mắt của Thương Địch, Sùng Chính đế liền biết quyết tâm này của hắn là mãnh liệt biết bao nhiêu,chỉ sợ rằng ngay cả ông cũng không thể dao động được.
"Cậu, thân thể người còn rất cường tráng,người hãy thu lại cái này đi!" Thương Địch mở miệng nói, sau đó giống như nghĩ đến cái gì, khóe miệng giơ lên một chút ý cười, "Cậu, bên trong nhóm các vị biểu đệ thì Dự vương là người ó tài nhất, cậu hãy bồi dưỡng thật tốt, nếu sau này ngôi vị rơi vào trong tay Dự vương, Đông Tần quốc chắc chắn sẽ càng thêm phồn thịnh,người đừng tiếp tục để Dự vương ở vùng đất kia nữa như vậy là không công bằng với đệ ấy."
Tâm tư của cậu tâm tư làm sao hắn có thể không rõ?
Cậu là một người khôn khéo , Dự vương có tài bao nhiêu làm sao ông lại không biết? Nhưng năm đó cậu lại phái Dự vương đến một châu huyện khác,sau cũng hạ lệnh, không có truyền triệu thì không thể nhập kinh, cậu là sợ Dự vương tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với mình a!
Trong lòng Sùng Chính đế cứng lại, chống lại hai tròng mắt của Thương Địch sau đó lại ha ha nở nụ cười, "Quả nhiên không hổ là chất nhi của trẫm, trẫm nghĩ đến thiên y vô phùng(ko chút kẽ hở),lại vẫn bị con liếc mắt một cái nhìn thấu, Địch nhi a, một cái Dự vương thì lại làm sao? Chỉ cần con muốn, trẫm..."
"Dự vương rời kinh thành nhiều năm như vậy bây giờ cũng nên triệu hắn hồi kinh ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-mon-doc-phi/2945307/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.