Chương trước
Chương sau
"Minh Nguyệt , còn không mau cút về tẩm cung của ngươi đi?" Người mở miệng quát lớn lúc này là hoàng hậu nương nương, trí tuệ như hoàng hậu, tự nhiên là biết hoàng thượng đang muốn giúp Minh Nguyệt, đây cũng đã coi là xử phạt nhẹ nhất rồi nếu Minh Nguyệt còn tiếp tục đại nháo nữa thì dù là hoàng thượng cũng không thể bảo vệ được nàng .

Minh Nguyệt công chúa nắm chặt bàn tay, ức khí trong lòng sắp nổ tung, tất cả mọi người đều trách cứ nàng, nàng là nữ nhi của phụ hoàng mẫu hậu a, thế nhưng bọn họ lại không giúp nàng, ngược lại muốn trừng phạt nàng!

"Còn không mau đi?" Hoàng hậu nương nương thấy Minh Nguyệt công chúa không động đậy gì lại tiếp tục thúc giục ,sau đó lại cho cung nữ Ngân Sương một ánh mắt, Ngân Sương lập tức hiểu ý bước đến bên cạnh Minh Nguyệt công chúa, lôi kéo nàng bước ra ngoài điện.

"Hoàng đế Đông Tần..." Hải Táp tự nhiên là không muốn để nàng ta trốn thoát như vậy, lập tức mở miệng nhưng sau đó lại nhận được một ánh mắt của An Ninh, liền lập tức á khẩu, nhưng mi tâm lại nhăn thật nhanh, vì sao lại không truy cứu ?

An Ninh liễm mi, nhưng không có gải thích nghi hoặc của hắn, ban đầu nàng tính là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Minh Nguyệt công chúa, nhưng nàng mới vừa cân nhắc lại,sau đó liền quyết định cho Minh Nguyệt công chúa một cơ hội, đây coi như là xem mặt mũi của Thương Địch.

Thương Địch rất tôn kính người cậu này của hắn, Minh Nguyệt công chúa chung quy vẫn là nữ nhi của Sùng Chính đế, lúc này xem như nàng vì Thương Địch làm một việc đi! Bất quá, chỉ có một lần này nếu Minh Nguyệt công chúa vẫn còn có lòng xấu nàng nhất định sẽ không bận tâm cái gì.

Minh Nguyệt đi rồi, ăn sáng tiếp cũng không giải quyết được gì, An Ninh cùng Hải Táp cũng không ở trong hoàng cung ở lâu, lập tức hướng Sùng Chính đế cáo từ, Sùng Chính đế cũng không tiếp tục giữ lại, hiện tại ông rất hối hận đã để cho nhị công tử lưu lại đêm qua, ông vốn tính toán muốn vãn hồi chuyện Ngu sơn, nhưng lại làm cho Minh Nguyệt kia gây ra họa, đây là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo a!

Bất quá, Sùng Chính đế vẫn giữ lại Thương Địch, trong ngự thư phòng, Sùng Chính đế cho mọi người lui ra, lúc này trong phòng chỉ có Sùng Chính đế cùng Thương Địch.

Sùng Chính đế bày ra bàn cờ, "Địch nhi, đến đánh cờ với cậu."

Thương Địch không có cự tuyệt, hai người cùng ngồi xuống, Thương Địch lấy cờ trắng, Sùng Chính đế lấy cờ đen, thời gian từng giây trôi qua, rất nhanh trên bàn cờ đều đầy cờ trắng và đen, Thương Địch bình thản ung dung, Sùng Chính đế lại trầm tư suy nghĩ, cờ đen trong tay như thế nào cũng không hạ xuống được, rốt cục Sùng Chính đế đem viên cờ trong tay quăng lên trên bàn khiến cả bàn cờ đều lộn xộn khiến Thương Địch hết sức kinh ngạc, phải biết rằng hai người bọn hạ chơi cờ nhiều năm như vậy cjo tới bây giờ Sùng Chính đế chưa từng có hành động “chơi xấu” như vậy, dù là thua Sùng Chính đế cũng là thua thập phần chính trực

"Ai, già đi, trẫm đã già rồi." Sùng Chính đế thở dài một tiếng, "Đầu óc này của trẫm là không đủ dùng."

"Cậu chính trực tráng niên, làm sao có thể già?" Thương Địch liễm mi, khóe miệng khẽ nhếch, đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu than già như vậy đi, lúc trước mỗi lần đều dùng cớ này để thúc giục hắn thành hôn, lúc này đây..."Số lần trẫm thắng ngươi dạo gần đây cơ hồ là không có,như vậy làm sao có thể nói là không già?" Sùng Chính đế ha ha cười nói, con ngươi lão luyện có một chút tinh quang chợt lóe qua, có chút suy nghĩ nhìn nhìn Thương Địch, nói tiếp, "Con nay đã có người để yêu, trẫm cũng không còn lo lắng về hôn sự của con, con xem khi nào thích hợp thì đem hôn sự làm đi! Bất quá... Trẫm còn có một việc giao cho con đi làm."

"Cậu có chuyện gì? Chỉ cần cậu phân phó một tiếng là được." Nhắc tới An Ninh, trong mắt Thương Địch phát ra nồng đậm ôn hòa.

Sùng Chính đế đi đến bên bàn ngọc, lấy ra ngọc tỷ truyền quốc, Thương Địch nhìn hành động của ông, con ngươi căng thẳng, ẩn ẩn có vài phần dự cảm bất hảo.

"Địch nhi a, luận đức, luận bá khí, những đứa con trẫm có cũng không bằng con, con là đứa con duy nhất của tỷ tỷ , trẫm xưa nay đều đem con trở thành con thân sinh mà đối đãi, trẫm muốn sau trăm tuổi đem giang sơn Đông Tần quốc giao cho con như vậy cũng sẽ không làm cho tổ tiên thất vọng." Sùng Chính đế đang muốn cầm ngọc tỷ truyền quốc đưa cho Thương Địch.

Nhưng chưa kịp làm gì thì Thương Địch đã quỳ mạnh trên mặt đất, "Cậu, này... Không thể” cậu đối luôn yêu thương hắn,ông không chỉ một lần muốn hắn vào triều làm quan nhưng đây lại là lần đầu tiên ông nói ra những lời này, hắn gì đức gì để có thể có được sự coi trọng và yêu thương của cậu?

"Có gì không thể? Trên người của con cũng chảy dòng máu của hoàng thất Đông Tần ta, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho con cũng không hề phạm sai lầm gì" Sùng Chính đế kiên định nói, ông có quyết định thể này là vì sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng mới có thể đưa ra quyết định này,nếu đem so ra thì Thương Địch so với con của ông hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn thủy chung đều không muốn vào triều, nếu hắn ở trong triều làm quan thì nhất định đã có thế lực riêng trong triều đình rồi.

Khóe miệng Thương Địch gợi lên một chút chua sót, "Địch nhi không muốn cô phụ tấm lòng của cậu,những năm gần đây Địch nhi tồn tại là vì cái gì cậu còn không hiểu sao?"

Tay đang cầm ngọc tỷ truyền quốc của Sùng Chính đế cứng lại, nhìn về phía Thương Địch, ánh mắt thay đổi liên tục"Con đây là làm tội gì? Con cũng biết bên hoàng thất Bắc Yến kia cùng với tam đại vọng môn thâm căn cố đế, làm sao có thể để một mình con lay động ? Tỷ tỷ nếu biết, nhất định cũng không muốn nhìn con vất vả như vậy, "

"Dù vất vả con cũng muốn báo thù cho mẫu thân con, chung quy cũng sẽ có một ngày con sẽ trở về." Ánh mắt Thương Địch có một tia âm trầm, bên trong con ngươi thâm thúy hình như có thay đổi bất ngờ , "Cho dù là chỉ có thể kéo xuống một ít căn cơ của họ, ta cũng sẽ cố gắng hết sức!"

"Ai... Con... Con thủy chung không nói cho ta biết, tỷ tỷ là chết như thế nào nhưng mấy năm nay nhìn con luôn sống trong cừu hận, cậu cũng hiểu được lúc trước khi còn sống tỷ tỷ chắc chắn đã chịu không ít cực khổ, năm đó, trẫm thực đáng chết, nếu không vì tên hoàng đế Bắc Yến kia thì tỷ tỷ sẽ không đế mức gả xa qua Bắc Yến, trẫm..." Sùng Chính đế nói đến đây liền có chút nghẹn ngào,nếu ông có năng lực thì nên thay tỷ tỷ báo thù, nhưng hắn là hoàng đế Đông Tần, trên người gánh trọng trách trọng đại không thể không chăm lo ngàn vạn con dân Đông Tần quốc.

Thời điểm tỷ tỷ còn ở Đông Tần thì hình tượng của tỷ ở trong lòng dân chúng giống như một tiên nữ, năm đó, nếu tỷ tỷ là nam nhi thì chăc chắn người sẽ được chọn kế vị ngai vàng hoàng đế Đông Tần, đáng tiếc... Thương Địch nghĩ đến chuyện mẫu thân chết, bàn tay theo bản năng nắm chặt thành quyền, "Cậu, người cứ yên tâm,thù của mẫu thân Địch nhi chắc chắn sẽ báo."

"Ngọc tỷ này..." Sùng Chính đế nhíu nhíu mày, trên thực tế, ông muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Thương Địch, một phần cũng là vì muốn dời đi lực chú ý ủa hắn để cho hắn có thể chậm rãi quên đi thù hận,chỉ là hoàng thất Bắc Yến thôi cũng đã rất cường đại rồi,ngay cả tam đại võng môn ủa họ nếu đem so sánh với tứ đại gia tộc của Đông Tần thì Bên Đông Tần chẳng khác nào là trứng chọi với đá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.