Chương trước
Chương sau
Cả ba người đều không cử động, ngay sau đó, những vị thần hộ vệ nước Cổ Thần đã thực sự 'xuyên' qua họ và tiếp tục ngay ngắn đi về phía nơi xa.



Ba người quay người lại, nhóm thần hộ vệ nước Cổ Thần tiếp tục đi về phía nơi xa, rồi chỉ trong chốc lát họ đã biến mất trong màn đêm.



Diệp Quân thì thầm: "Đức tin của họ thật sâu sắc..."



Phù Âm gật đầu: "Đúng vậy."



Diệp Quân im lặng, từ lời nói vừa rồi của Phù Âm. Hắn đã biết được một tin tức là những vị thần hộ vệ của nước Cổ Thần này đều từng là cường giả cảnh giới Xúc Chân cấp chín nhưng lại bị một vị cổ thần tiêu diệt...





Lúc này, hắn nghĩ đến vị Ngụy Thần kia, không thể không nói là hắn vẫn hơi sợ.



Mấy người cứ đi tiếp.



Phù Âm nói: "Trên đường tới đây các người đều không bay lên đúng không?"



Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Không."







Phù Âm mỉm cười nói: "Đây là một cách tiếp cận đúng đắn. Nếu các ngươi bay lên, thì đừng nói là có thể khiêu khích một số cường giả bí ẩn, mà chắc chắn là sẽ bị những vị thần hộ vệ nước Cổ Thần này nhắm vào và một khi bị họ nhắm thì ắt là khó sống.”



Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Cô nương, chủ nhân của cô là một vị thần sao?"



Phù Âm gật đầu: "Đúng Vậy."



Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô ta rồi không nói gì.



Phù Âm nói: "Sau khi chủ nhân biết các ngươi đến đã bảo ta đi tìm các ngươi. Yên tâm, ông ấy không có ác ý với các ngươi. Hơn nữa, với tình hình hiện tại của chủ nhân, cũng không thể làm gì các ngươi được..."



Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi: "Bị phong ấn sao?"



Phù Âm gật đầu: "Đúng vậy."



Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, không nói thêm gì nữa.



Bỗng Diệp Quân nói: "Các vị thần ở điểm giao Hư Chân tới đây đều là để lấy một món thần vật sao?"



Phù Âm quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Quân cười nói: "Đúng vậy."



Diệp Quân nói: "Vậy bây giờ thần vật kia nằm trong tay ai?"



Phù Âm nhẹ giọng nói: "Diệp công tử, ta ở đây cũng chỉ là một nhân vật nhỏ. Những gì mà ta biết cũng không nhiều hơn ngươi bao nhiêu đâu”.



Diệp Quân gật đầu, không hỏi thêm nữa.



Lúc này, Phù Âm chợt nói: "Chúng ta đến rồi."



Ba người đều ngẩng đầu nhìn về phía xa, sau đó vẻ mặt đều trở nên quái lạ.



.....

Nơi chủ nhân của Phù Âm ở hóa ra là ngọn đồi giống như một phần mộ, phần mộ không có mộ bia nhưng lại có một cánh cửa...



Phù Âm khẽ cúi chào phần mộ rồi bước sang một bên.



Lúc này, bỗng trong mộ truyền ra một thanh âm: “Đạo huynh, không ngờ lại gặp được ngươi ở nơi này.”



Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào phần mộ: “Ngươi biết ta sao?”



Giọng nói kia cười nói: “Ta đã nghe nói đến ngươi rồi.”



Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi: “Nghe ai nói?”



Giọng nói kia nói: “Ngôn Vương!”



Chủ nhân bút Đại Đạo hơi nheo mắt lại.



Nhưng Diệp Quân và Cổ Bàn lại trở nên cảnh giác lên.



Giọng nói kia cười nói: “Lúc đó ta gặp hắn, hắn còn đang chống cự với thế lực bên ngoài… Lúc đó hắn đã nhắc tới ngươi với ta, nói rằng trận pháp ngươi giúp hắn xây dựng rất mạnh, ít nhiều cũng là nhờ ngươi giúp đỡ..."



Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Hắn thế nào rồi?"


Giọng nói kia nói: “Không biết, nơi này đã cách ly với thế giới bên ngoài."



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.