Chương trước
Chương sau
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói lời nào.





Diệp Quân nói: "Nếu ta thật sự phạm quy, còn không bằng không bằng kêu cha ta xử lý ông, ông nói xem?"



Chủ nhân bút Đại Đạo thu lại ánh mắt: "Diệp Quân, mặc kệ cậu dùng cách gì giải quyết Ngụy Thần. Chỉ là ta muốn nói cho cậu biết rằng nếu cậu muốn vượt qua cha mình thì hãy dựa vào khả năng của chính cậu, cậu gọi một lần cũng là một nguyên nhân, hậu quả sau này sẽ không nuốt trôi đâu.”



Diệp Quân gật đầu: "Cảm tạ tiền bối đã nhắc nhở."





Cổ Bàn chợt xen ngang: "Chủ nhân bút Đại Đạo, ông thật là không biết xấu hổ, ông đi cầu cứu khắp nơi mà lại không cho người ta đi cầu cứu, mặt còn dày hơn tường thành đấy."



Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Cổ Bàn: "Ngươi biết tại sao mà ngươi bị nhốt không?"



Cổ Bàn vừa định nói thì chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: “Người như ông có thể sống và trưởng thành thì đúng là kỳ tích đấy. Thực sự, ta không có ý xúc phạm ông, chỉ là ăn ngay nói thật thôi.”







Cổ Bàn cũng không tức giận: "Đợi bản thể ta lộ ra, thì ta cũng hy vọng ông sẽ nói lại lời này lần nữa."



Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh lùng nhìn gã một cái rồi nói: "Vậy thì chờ bản thể của ngươi ra đi rồi nói còn bây giờ thì câm miệng đi, hiểu chưa?"



Cổ Bàn tức giận cười nói: "Ông chờ đấy, sông có lúc người có khúc... Đến lúc đó ta sẽ làm ông muốn khóc cũng không khóc được."



Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: "Được, ta đợi.”



Diệp Quân nhìn Cổ Bàn rồi nói: "Giận làm gì, miệng ông ta không được thơm lắm.”



Cổ Bàn trừng mắt nhìn Diệp Quân: "Ngươi thì là người tốt sao? Ngươi cũng chả phải?"



Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ta là kẻ thù của ông ta, ngươi cũng là kẻ địch của ông ta... Ngươi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hai chúng ta có thể hợp tác sao?"



Cổ Bàn tức giận nói: "Hợp tác! Ta đây cần phải hợp tác với ngươi sao? Đợi bản thể ta xuất hiện rồi thì các ngươi đều phải chết."



Diệp Quân: "..."



Diệp Quân cũng cạn lời.



Nếu không phải hắn với chủ nhân bút Đại Đạo là kẻ địch thì tên này đã chết lâu rồi.



Sở dĩ bây giờ hắn và chủ nhân bút Đại Đạo cho tên này còn sống là bởi vì tên này đều xúc phạm cả hai bên...



Nói đến đây, Diệp Quân chợt hiểu ra mọi chuyện.



Diệp Quân liếc nhìn Cổ Bàn một cái rồi không nói gì nữa.

Ba người tiếp tục đi về phía trước.



Trên đường đi, Diệp Quân đột nhiên nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ông biết tại sao nơi này xảy ra trận đại chiến không?”



Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Biết, nhưng không muốn nói.”



Diệp Quân nói: "Ông biết Ngụy Thần chết thế nào không?"



Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không muốn nói.”



Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."



Cổ Bàn ở phía sau nhìn bọn họ không nói lời nào.



Bởi vì vừa rồi giao lưu không vui vẻ, nên trên đường đi Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo cũng không nói gì nữa. Mà Cổ Bàn kia thì lại càng không nói gì, bởi vì Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo đều không muốn nói chuyện với gã.



Ba người cứ bước đi, màu trời dần dần tối sầm xuống khiến ba người phải tăng tốc độ bước chân.



Ở nơi này, sau khi trời tối, bốn bề đều có lộ ra một cảm giác khủng bố.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.