Chương trước
Chương sau
Bên ngoài.





Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Sao không cho cô bé kia một quyển phương pháp tu luyện?"



Diệp Quân lắc đầu: "Tháp gia, nơi đây hung hiểm vạn phần, đừng nói cô ấy là một người chưa từng tu luyện, chính những người tu luyện hằng ngày như chúng ta cũng gặp phải nguy hiểm. Nếu cô ấy tu luyện mà không nhận ra được hung hiểm nơi đây thì trái lại chỉ có hại cô ấy thêm mà thôi..."



Tiểu Tháp nói: "Vậy cho cô ấy một ít tiền cũng được".





Diệp Quân khẽ nói: "Cũng sẽ hại cô ấy thôi".



Tiểu Tháp nói: "Ta hiểu, cho dù có muốn giúp người thì cũng chỉ có thể giúp vừa sức người đó thôi, nếu giúp quá mức nhận của bọn họ, thì đó không phải phúc, mà là họa".



Diệp Quân gật gật đầu.







Cổ Bàn ở bên đột nhiên nói: "Chủ nhân bút Đại Đạo đâu?"



Diệp Quân nói: "Chết rồi".



Cổ Bàn: "..."



Diệp Quân quay đầu liếc mắt nhìn gã: "Tại sao bản thể của ngươi lại bị phong ấn?"



Cổ Bàn lạnh giọng: "Liên quan đếch gì đến ngươi?"



Diệp Quân nghiêm túc nói: "Nên sửa lại tính tình đi".



Cổ Bàn lạnh lùng nói: "Tình tính của ông đây đã như vậy mấy chục triệu năm rồi, không đổi được đâu".



Diệp Quân gật gật đầu, không nói thêm nữa.



Cổ Bàn đột nhiên nói: "Các ngươi lấy được bảo vật ở dưới lòng đất đúng không?"



Diệp Quân nói: "Liên quan gì đến ngươi".



Sắc mặt Cổ Bàn lập tức đen kịt lại.



Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn: "Ta thấy ngươi tuy tính tình cáu kỉnh, nhưng tính tình ngay thẳng, làm người chính trực, ta đây cũng có chút bội phục... Vậy nên ta cho ngươi một lời khuyên, đừng chọc vào chủ nhân bút Đại Đạo, tên đó ngươi không động vào được đâu".



Cổ Bàn cười gằn: "Ta mà sợ ông ta? Nực cười, quá là nực cười, người trẻ tuổi, tuy rằng mưu mô cũng nhiều, nhưng vẫn tốt hơn tên chủ nhân bút Đại Đạo kia, ta cũng cho ngươi một lời khuyên là ngươi nên biết điều khiêm tốn một chút, đừng có lên mặt làm càn như chủ nhân bút Đại Đạo, loại người như ông ta, sớm muộn gì cũng bị đánh chết".



Diệp Quân gật gật đầu: "Ta đồng ý lời này của ngươi".



Cổ Bàn âm trầm nói: "Ta chỉ mong ông ta đừng chết sở đây, đợi bản thể của ông đây thoát ra thì sẽ tóm ông ta lại đánh chết đầu tiên".



Diệp Quân có chút ngạc nhiên, nói: "Mật Phật rốt cuộc là cường giả cấp bậc nào?"



Nghe vậy, sắc mặt Cổ Bàn lập tức trở nên dữ tợn: "Ngươi hỏi lão già kia làm gì? Đệt bà!"



Diệp Quân nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, sao tự dưng tên này nổi giận đùng đùng vậy?



Bởi vì cuộc trò chuyện kết thúc trong không vui, hai người lúc sau không lên tiếng nữa.



Chẳng mấy chốc, hai người đã đi xa khỏi thôn, sau khi đến một ngọn núi lớn, lúc đi ngang qua họ cũng gặp một vài ngôi làng, nhưng những thôn dân kia đều rất đề phòng, nên họ cũng không nán lại.



Diệp Quân vốn định phi hành, nhưng hắn vẫn có chút không dám, đại lão thần bí ở nơi đây nhiều lắm, nếu ngự kiếm bay đi thì đúng là quá huênh hoang, sơ sẩy một chút thì có khi sẽ bị tấn công, hơn nữa ngươi còn không biết cường giả tấn công minh thuộc cấp bậc nào!



Giống như Ngụy Thần kia, nếu không phải có cha... thì có là một trăm hắn cũng không đánh lại được!



Ở nơi này thì phải biết điều mọt chút.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.