Chương trước
Chương sau


Diệp Quân gật đầu: “Được”.



Cổ Bàn nhìn hai người một hồi rồi cũng đồng ý.





Nguyên Phiên cười nói: “Nhà ta có một phòng trống, nhà kế bên có hai phòng nữa, các vị...”





Chủ nhân bút Đại Đạo: “Cảm ơn ông”.





Rồi đi vào căn nhà bên trái.





Cổ Bàn chọn nhà bên phải.





Diệp Quân chỉ đành ở nhờ nhà trưởng làng.







Nguyên Phiên: “Nguyệt Nhi, dẫn công tử đi nghỉ ngơi”.





Thiếu nữ nhỏ giọng lên tiếng: “Mời công tử theo ta”.





Diệp Quân gật đầu: “Làm phiền rồi”.





Hắn đi theo vào một gian phòng trống, thấy cô gái đang sửa soạn chăn mền cho, bèn nói.









"Cô nương không cần làm vậy đâu”.





Cô gái cuống quít nói: “Đã... đã sắp xong rồi ạ”.





Sau đó vội vàng lui ra ngoài.





Diệp Quân đi đến bên cửa sổ đứng một hồi, lúc chuẩn bị nghỉ ngơi thì thấy cô gái lại bưng một thau nước vào.





Hắn thắc mắc không hiểu gì, lại nghe cô gái ấp úng.





"Công tử... rửa chân...”





Diệp Quân cười: “Người tu đạo chúng ta không cần làm vậy”.





Cô gái hỏi lại: “Tu đạo?"





Diệp Quân ngẫm nghỉ một hồi: “Cô đặt thau xuống đi”.





Cô gái gật đầu làm theo rồi vội vàng rời đi, lại bị Diệp Quân gọi.





"Nguyệt Nhi cô nương”.





Cô gái xoay người, thấy hắn cười nói: “Cảm ơn cô”.





Cô gái vội nói: “Kh- không có chi ạ”.





Rồi bỏ chạy mất.





Diệp Quân nhắm mắt nằm trên giường, không biết đang suy nghỉ gì.





Ngày hôm sau.





Trời vừa sáng, Cổ Bàn đã rời khỏi phòng đi đến cuối làng, sau đó chợt biến sắc.





Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo mất tiêu rồi!





Hai tên kia căn bản làm gì đợi đến buổi sáng mới đi tìm lối vào mà đã đi từ khuya hôm qua.





Sắc mặt y tái mét: “Hai tên khốn nạn vô liêm sỉ!"



Ba tiếng trước, ở phía trước một vách núi, Diệp Quân đánh giá vách núi ở trước mặt, hắn đi lên trước đang muốn lấy kiếm ra, đột nhiên hắn quay đầu lại nhìn.



Cách đó không xa, một người đàn ông mặc áo đạo sĩ từ từ đi đến.





Người đến chính là chủ nhân bút Đại Đạo.





Thấy chủ nhân bút Đại Đạo, sắc mặt của Diệp Quân đột nhiên trầm xuống, mẹ nó vậy mà đồ chết tiệt đó cũng đến.





Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thấy Diệp Quân, đột nhiên cười: “Ta biết thứ ngu ngốc như cậu không đứng đắn, ha ha....”





Diệp Quân bình tĩnh nói: “Như nhau mà thôi.”





Chủ nhân bút Đại Đạo hừ một tiếng, ông ta đi đến trước cánh cửa đá đó, ông ta đánh giá cánh cửa đó một cái cười chậc chậc: “Ta không nên đến, để cho thứ ngu ngốc như cậu bị thiệt.”





Diệp Quân nhìn về phía cánh cửa đá đó, cửa đá ngăn cách thần thức, hiển nhiên có tồn tại của phong ấn, hơn nữa chắc chắn không phải phong ấn bình thường.





Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: “Đồ ngốc, ta có cách phá giải phong ấn này nhưng mà cậu phải cho ta chút lợi ích.”





Diệp Quân nói: “Ông có thể lựa chọn không phá.”





Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, hắn bình tĩnh nói: “Ông phá thì ta vào, ông không phá thì ta không vào, chỉ cần ông muốn tốn sức.”





“Không biết xấu hổ!”


Chủ nhân bút Đại Đạo tức đến không chịu được: “Cậu lựa chọn không cần chút mặt mũi nào cả!”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.