Thiếu nữ kia len lén cười.
Nguyên Phiên vui vẻ hỏi: “Xin hỏi công tử, các vị là người ở bên ngoài đến?"
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Nguyên Phiên thì thầm: “Vậy thì thật là lợi hại”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nơi này là Cổ Khư?"
Nguyên Phiên gật đầu: “Vâng, chúng tôi nhiều đời sinh sống ở đây, lập thành mấy chục ngôi làng. Hơn trăm dặm về phía Đông là thành Khâu Ung quản lý tất cả làng xóm, nhưng ngay cả võ giả ở đó cũng không dám tùy tiện rời núi”.
Những lời này càng củng cố thêm suy đoán của nhóm Diệp Quân, rằng nơi này còn nhiều sinh linh khác mà thế lực bí ẩn kia đã không đụng đến khi tiêu diệt nước Cổ Thần.
Diệp Quân bất chợt nhíu mày, làm chủ nhân bút Đại Đạo liếc sang rồi hỏi Nguyên Phiên.
"Ông có từng nghĩ đến việc rời khỏi đây không?"
Nguyên Phiên lắc đầu nguầy nguậy: “Chưa từng”.
Chủ nhân bút Đại Đạo hiếu kỳ: “Vì sao?"
Nguyên Phiên: “Chúng tôi chỉ là người thường, tuy có tò mò về thế giới bên ngoài nhưng đó không phải nơi chúng tôi nên đi, ra ngoài đó không biết nên sinh tồn thế nào cả”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đúng là vậy”.
Rồi ông ta đứng dậy nói: “Cảm ơn ông đã chiêu đãi, giờ chúng ta xin cáo từ”.
Nguyên Phiên vội can: “Trời đã tối rồi, đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3428657/chuong-5924.html