Chương trước
Chương sau


Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Tên khốn kia, biết người đàn ông trước mắt này có cảnh giới gì không? Ít nhất phải là gần bảy phần Chân, ngươi yếu hơn ông ta quá quá nhiều, sao nó xem trọng ngươi được?"



Diệp Quân nhìn về phía thanh kiếm kia, kiếm dài khoảng ba thước, thân kiếm tản ra u quang nhàn nhạt, nơi chuôi kiếm có một vòng xoáy màu xanh đậm, bên trong tỏa ra ánh sáng lấp lánh như sao trời, trông rất đẹp mắt.



Diệp Quân có hơi tò mò.





Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Đây là một trong bốn thanh kiếm nổi tiếng của nước Cổ Thần - U Tuyền, bên trong thanh kiếm này chứa cả một hệ vũ trụ, người sở hữu nó có thể mượn sức mạnh sao trời của vũ trụ đó, tuy vẫn còn kém xa Đế khí, nhưng cũng thuộc đẳng cấp Tiên khí, xếp vào bảo vật hạng hai ở vũ trụ này".



Diệp Quân cười nói: "Xem ra ông rất hiểu biết về đất nước này".



Chủ nhân bút Đại Đạo cũng cười: "Không phải là ta hiểu biết nhiều, mà là do các ngươi nông cạn, tất nhiên ta cũng hiểu cho, dù sao hai người đều là gà con mới nở, chưa từng va chạm xã hội!"







Cổ Bàn nhìn chòng chọc vào chủ nhân bút Đại Đạo, suýt nữa đã không nhịn được mà ra tay đánh người.



Diệp Quân cũng không hơn thua với chủ nhân bút Đại Đạo, hắn đưa mắt nhìn thanh kiếm kia, mặc dù rất tò mò nhưng cũng không quá để trong lòng lắm.



Dù sao hắn đã có Thanh Huyên rồi!



Thấy Diệp Quân không đốp chát lại, chủ nhân bút Đại Đạo thấy hơi nhàm chán, ông ta nhìn về phía thanh kiếm, cười bảo: "Thanh kiếm nhà ngươi dù cấp bậc không thấp, nhưng chung quy lại cũng chỉ thế thôi, giống như tên mặc đồ đen nào đó, có chút thực lực thì tưởng mình là bá chủ thiên hạ, đâu ngờ bản thân chỉ là một đống c*c!"



Lần này Cổ Bàn không thể nhẫn nhịn nữa, gã giơ tay tung một quyền về phía chủ nhân bút Đại Đạo...



Diệp Quân thấy mà tê cả đầu, bởi vì hai tên này bây giờ không ai đánh hơn ai cả, đúng là hắn từng nghĩ đến việc liên thủ với Cổ Bàn để đánh chết chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng hắn biết khả năng này cực kì nhỏ. Bởi vì Cổ Bàn không thật sự tin tưởng hắn, chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn mặc dù đang giao thủ, nhưng cả hai đều đang phòng bị hắn, chỉ lo hắn đột nhiên đâm ra một kiếm!



Hai người vừa đánh nhau, cả tòa đại điện đã bị đánh sập, Diệp Quân chỉ ngồi xuống một bên, nhìn hai người chí chóe.



Diệp Quân quan sát xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở người đàn ông trung niên ngồi xếp bằng trên mặt đất, người này không để lại bất kỳ tia thần hồn hay ảo ảnh nào, ngay từ đầu người này đã bị rút hồn phách, có thể nói là đã hồn phi phách tán.



Nước Cổ Thần!



Diệp Quân nhíu chặt mày lại.



Hắn biết chủ nhân bút Đại Đạo đến nơi này chắc chắn là vì muốn lấy được thứ gì đó, cuộc tranh giành Đại Đạo giữa hắn và chủ nhân bút Đại Đạo vẫn còn chưa kết thúc.



Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Nhóc con, nơi này rất quỷ dị".



Diệp Quân hỏi: "Sao thế?"



Tiểu Tháp đáp: "Không biết, ta chỉ cảm thấy vậy thôi, ngươi cẩn thận vào".



Diệp Quân gật gật đầu.



Một lát sau, chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn rốt cục cũng ngừng lại, bởi vì hai bên đều không thể làm gì được đối phương.



Cổ Bàn nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo, sát ý trong mắt gần như hóa thành thực chất.



Chủ nhân bút Đại Đạo cười lạnh một tiếng, ông ta quay sang nhìn Diệp Quân, sau đó bước về phía xa.



Diệp Quân đứng dậy đi theo.


Cổ Bàn trầm mặc một lát rồi cũng đuổi theo sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.