Nhưng cả ba người vẫn tỏ ra mình nắm được mọi việc trong tay, không chịu yếu thế.
Chủ nhân bút Đại Đạo đi về phía đại điện. Diệp Quân lại dừng bước nhìn mấy pho tượng, thở dài nói: “Bọn họ chết rồi mà còn phải phơi nắng gió ở đây, ta không đành lòng chút nào”.
Rồi vung tay thu hết vào nhẫn.
Diệp Quân: “Ta sẽ an táng cho họ chu đáo”.
Cổ Bàn nhíu mày: “Ăn no rửng mỡ à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nó muốn lột giáp của họ thôi”.
Cổ Bàn: “...”
Diệp Quân liếc xéo ông ta: “Bỉ ổi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Bớt ra vẻ. Ngươi chưa cởi quần ta đã biết ngươi định đái ra gì rồi”.
Diệp Quân: “...”
Chủ nhân bút Đại Đạo đi về phía đại điện.
Cổ Bàn liếc nhìn Diệp Quân: “Ở nơi thấp kém nên trong mắt cũng chỉ có nhiêu đó. Mà thôi, nhìn ngươi thì chắc hồi đó thiếu ăn thiếu mặc, có tư tưởng đó cũng không lạ”.
Diệp Quân gật gù: “Thiếu thốn thật”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn sang Cổ Bàn: “***”.
Nghe vậy, Cổ Bàn lập tức giận tím mặt, không nghĩ nhiều đã đột nhiên đấm một quyền về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo bây giờ đã không còn sợ gã, giơ tay lên đấm lại một quyền sang.
Ầm ầm!
Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3427250/chuong-5914.html