Chương trước
Chương sau


Nhưng cả ba người vẫn tỏ ra mình nắm được mọi việc trong tay, không chịu yếu thế.



Chủ nhân bút Đại Đạo đi về phía đại điện. Diệp Quân lại dừng bước nhìn mấy pho tượng, thở dài nói: “Bọn họ chết rồi mà còn phải phơi nắng gió ở đây, ta không đành lòng chút nào”.



Rồi vung tay thu hết vào nhẫn.



Diệp Quân: “Ta sẽ an táng cho họ chu đáo”.



Cổ Bàn nhíu mày: “Ăn no rửng mỡ à?"





Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nó muốn lột giáp của họ thôi”.



Cổ Bàn: “...”



Diệp Quân liếc xéo ông ta: “Bỉ ổi”.







Chủ nhân bút Đại Đạo: “Bớt ra vẻ. Ngươi chưa cởi quần ta đã biết ngươi định đái ra gì rồi”.



Diệp Quân: “...”



Chủ nhân bút Đại Đạo đi về phía đại điện.



Cổ Bàn liếc nhìn Diệp Quân: “Ở nơi thấp kém nên trong mắt cũng chỉ có nhiêu đó. Mà thôi, nhìn ngươi thì chắc hồi đó thiếu ăn thiếu mặc, có tư tưởng đó cũng không lạ”.



Diệp Quân gật gù: “Thiếu thốn thật”.



Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn sang Cổ Bàn: “***”.

Nghe vậy, Cổ Bàn lập tức giận tím mặt, không nghĩ nhiều đã đột nhiên đấm một quyền về phía chủ nhân bút Đại Đạo.



Chủ nhân bút Đại Đạo bây giờ đã không còn sợ gã, giơ tay lên đấm lại một quyền sang.



Ầm ầm!



Hai người đồng thời thối lui liên tục.



Sau khi Cổ Bàn dừng lại, gã nhìn trân trân vào chủ nhân bút Đại Đạo: "Sớm muộn gì ông đây cũng giết chết ngươi".



Chủ nhân bút Đại Đạo khinh thường nói: "Chỉ với mỗi ngươi à?"



Sắc mặt Cổ Bàn cực kỳ khó coi, mẹ kiếp, giờ khắc này gã thật sự hận!



Nếu bản thể có thể thoát ra ngoài thì há có chuyện phải ngậm cục tức này?



Đều do Mật Phật kia!



Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh lùng liếc mắt Cổ Bàn, so với tên Cổ Bàn này, ông ta đột nhiên cảm thấy Diệp Quân... Không đúng, đờ mờ không có đứa nào tốt lành hết!



Ba người lại đi về phía tòa cung điện kia, lúc đi đến trước đại điện, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn lên trên cổng chính của điện, chợt nhíu mày.



Ánh mắt Diệp Quân cũng rơi vào phía trên cánh cổng kia, ở đó có khắc ba chữ cổ.



Không hiểu!



Diệp Quân quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo không nói gì, ông ta khẽ đẩy một cái, cửa đại điện chậm chạp hé mở, một đám bụi không biết đã đọng lại được bao nhiêu năm tháng chợt phả vào mặt.



Chủ nhân bút Đại Đạo phất tay áo lên, đám bụi lâu năm kia lập tức biến mất.



Ba người đi vào trong đại điện, trong điện trống trải, mà trước mặt ông ta không xa có một người đàn ông trung niên ngồi xếp bằng, thân thể người đó vẫn hoàn hảo không tì vết, nhưng lại không hề có hơi thở!



Linh hồn đã mất!



Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Bị giết trong nháy mắt".



Diệp Quân thì lại tò mò đánh giá bốn phía, đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại ở phía sau người đàn ông, nơi đó có đặt một thanh kiếm ngay ngắn.



Diệp Quân đi tới, hắn xòe tay ra, thanh kiếm kia khẽ rung lên, sau đó bay đến trong tay hắn, nhưng thoáng chốc, nó lại bay ngược về chỗ cũ.



Diệp Quân sửng sốt.



Chủ nhân bút Đại Đạo nở nụ cười: "Nó khinh ngươi đó, ha ha..."


Diệp Quân: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.