Chương trước
Chương sau
Tốc độ của Đế Quốc cực kỳ nhanh, chỉ mười ngày mà rất nhiều cường giả đã tụ tập ở Đế Đô.

Rất nhiều trận pháp dịch chuyển dài mấy vạn trượng lơ lửng trên bầu trời Đế Đô, bên trong là các cường giả đỉnh cấp đến từ các tỉnh.

Đế Quốc triệu tập, không ai dám không đến, cho dù là vài tông môn thế gia lánh đời cũng đều phái người đến chi viện.

Bầu trời Đế Đô tối đen, từng khí tức đáng sợ lan ra từ khắp nơi, cực kỳ khủng khiếp.

Trong số đó, ngoài các cường giả con người ra, còn có rất nhiều cường giả yêu tộc, nhưng không nhiều, chỉ có mấy vạn, yêu loại nào cũng có, chúng có kích thước khổng lồ, mặc dù số lượng ít hơn cường giả con người nhiều nhưng cảm giác áp bức của chúng không hề yếu hơn cường giả con người ở đó, nhất là mấy con yêu thú thủ lĩnh, khí tức của chúng hệt như một ngọn núi lửa sôi sùng sục, không ngừng phun trào ra xung quanh, thời không trở nên hư ảo, vô cùng đáng sợ.

Trong không trung còn có rất nhiều cường giả đang liên tục tụ tập đến.

Phủ đệ Cửu hoàng tử.

Diệp Quân bỗng bước ra từ phòng tu luyện, sau khi ra ngoài, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Lúc này Tang Hàn đi đến.

Cô ta hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Quân, trực giác mách bảo cô ta rằng Diệp Quân hơi khác trước rồi, nhưng cô ta lại không nói ra.

Vì Diệp Quân không có cảnh giới tu luyện, thế nên trừ khi hắn ra tay, nếu không không thể cảm nhận được sức chiến đấu của hắn.

Đây cũng là một cái lợi khi hắn không tu cảnh giới.

Diệp Quân mở mắt ra nhìn Tang Hàn trước mặt, mỉm cười nói: “Tang cô nương”.



Tang Hàn nhìn hắn: “Ngươi đột phá rồi à?”

Diệp Quân nói: “Cũng không tính là đột phá, chỉ có chút thu hoạch nhỏ”.

Tang Hàn gật đầu không hỏi nhiều: “Sắp khởi hành đến chiến trường Đế Tinh, chúng ta đi thôi”.

Diệp Quân nói: “Ừ”.

Nói rồi hai người biến mất khỏi đó để đến không trung Đế Đô.

Tang Hàn dẫn Diệp Quân đến trận pháp dịch chuyển của Cơ Vô Trần, nhìn thấy hai người bước đến, Cơ Vô Trần cười nói: “Tang cô nương, Diệp huynh”.

Diệp Quân mỉm cười: “Điện hạ”.

Cơ Vô Trần nhìn Diệp Quân, hơi ngạc nhiên: “Diệp huynh đột phá rồi à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không có, chỉ có chút giác ngộ thôi”.

Cơ Vô Trần gật đầu, chỉ nhìn Diệp Quân một chốc, không nói thêm gì.

Diệp Quân nhìn Vưu Liêm bên cạnh Cơ Vô Trần, sắc mặt Vưu Liêm rất bình tĩnh, không nói gì cả nhưng lại nhìn hắn một cái.

Diệp Quân nở nụ cười.

Ngay lúc này một uy lực vô hình bỗng lan ra từ không trung.

Mọi người đều giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, Hoàng đế chậm rãi bước đến từ đằng xa, hôm nay ông ta mặc long bào, chậm rãi bước đến, nhưng mọi người đều cảm thấy như chen chúc trong vô số ngọn núi, tự cảm thấy ngột ngạt và áp bức.

Tất cả mọi người vội cung kính chào.

Diệp Quân nhìn Hoàng đế, hơi cúi đầu xuống, hai tay siết chặt lại, giả vờ mình cũng bị khí tức của ông ta trấn áp.

Bên cạnh Hoàng đế là chủ nhân Bút Đại Đạo, chủ nhân Bút Đại Đạo lập tức nhìn sang Diệp Quân, ông ta nhìn Diệp Quân rồi cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lúc này sức mạnh đạo pháp của ông ta đã bị phong ấn nên không ra được thực lực của Diệp Quân.

Lẽ nào tên này có đột phá?

Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân, trực giác mách bảo với ông ta là không có khả năng, vì hiện tại Diệp Quân không có Tiểu Tháp, cũng không thể dùng kiếm Thanh Huyên, thế nên trên lý thuyết có thể đột phá trong thời gian ngắn như vậy là điều không thể.

Dĩ nhiên ông ta cũng hiểu rõ có đôi khi không thể xét về lý thuyết khi đối mặt với người nhà họ Dương…

Hoàng đế cũng nhìn Diệp Quân, nhưng nhanh chóng dời sự chú ý, ông ta nhìn mọi người: “Các vị, chuyến đi đến chiến trường Đế Tinh này là san bằng nhà họ Thiên”.

Ông ta nói rất nhẹ nhàng nhưng giọng nói lại vang vọng bên tai tất cả mọi người như sấm rền.

“San bằng nhà họ Thiên”.

Mọi người đồng thanh nói.

Âm thanh vang vọng khắp trời.

Hoàng đế nói: “Đi thôi”.

Vừa dứt lời, trận pháp dịch chuyển dưới chân mọi người được kích hoạt, từng cột sáng bay lên bao bọc lấy mọi người, chẳng mấy chốc, mọi người đều biến mất ở bầu trời Đế Đô.

Trong đường hầm thời không, Hoàng đế và chủ nhân Bút Đại Đạo ở phía trước, Hoàng đế chắp hai tay sau lưng, trên người toát ra uy lực vô hình đáng sợ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Không ai biết rốt cuộc vị Hoàng đế bệ hạ này mạnh thế nào.

Vì ông ta chưa từng ra tay rất nhiều năm rồi.

Chủ nhân Bút Đại Đạo bên cạnh ông ta lại thu lại khí tức, trên người không có bất kỳ dao động khí tức nào.

Không ít người đều lén nhìn ông ta, mọi người đều cực kỳ tò mò với vị quốc sư đột nhiên xuất hiện này.

Rốt cuộc vị này là thần thánh phương nào?

Lúc này Diệp Quân cũng đang nhìn Hoàng đế bệ hạ, nhưng không lâu sau hắn đã dời ánh mắt đi, nhìn một ông lão phía sau Hoàng đế bệ hạ.

Ông lão này chính là Hàn Công.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Hàn Công, sau đó thu lại tầm mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hắn biết lúc này có khá nhiều người đều đang nhìn hắn, ngay cả vị Cửu điện hạ cách bên cạnh không xa và Đại điện hạ ở đằng xa.

Tiểu Tháp bỗng nói: “Trong này có người có thể giết ngươi sao?”

Diệp Quân thầm nói: “Dĩ nhiên là có”.

Nói rồi hắn ngừng lại, sau đó lại nói: “Tất nhiên cũng có vài người”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.