Chương trước
Chương sau
Người đàn ông trung niên mặc một trường bào đơn giản, theo sự xuất hiện của ông ta, tất cả mọi người có mặt ở đây đều vội vã hành lễ cung kính.

Hoàng đế của Đế quốc!

Diệp Quân đánh giá vị Hoàng đế trước mắt, thoạt nhìn ông ta chỉ chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc rất đơn giản, không hề hình thức chút nào, thoạt trông chẳng giống Hoàng đế, cũng không cảm giác được bất kỳ uy nghiêm nào.

Nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghiêm mặt lại cung kính hành lễ.

Hoàng đế nhìn mọi người, bình tĩnh nói: "Không cần đa lễ".

Nói rồi, ông ta phất tay áo lên, trước mặt họ xuất hiện một quyển sổ mật lệnh.

Khi nhìn thấy sổ mật lệnh kia, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Đây là một phần mật báo từ quân đội!

Chiến trận Đế tinh, phía Đế quốc đã hao tổn ba cường giả cảnh giới Giới Ngoại, hơn ba ngàn cường giả cảnh giới Phá Hư.

Đế quốc đang rơi vào thế yếu!

Bên kia thỉnh cầu trợ giúp!

Lúc này, Hoàng đế lại lấy hai quyển sổ ra, ông ta nhìn mọi người: "Đây là sổ của Cửu hoàng tử và Đại hoàng tử đêm qua đưa lên, các ngươi muốn biết nội dung bên trong không?"

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Hoàng đế, ông ta cười nói: "Ta rất vui mừng".

Nói rồi, ông ta xòe tay, hai quyển sổ nhỏ bay lên không trung ở trên mọi người, ai nấy đều đọc được nội dung trong đó.

Sau khi đọc xong, mọi người đều cả kinh.

Hai vị hoàng tử đều thỉnh chiến!

Thỉnh cầu mang binh trợ giúp chiến trận đế tinh!

Đại hoàng tử Cơ Tiêu liếc mắt nhìn sổ nhỏ của Cơ Vô Trần, rồi lại nhìn sang Cơ Vô Trần, khẽ mỉm cười, không nói gì.



Vẻ mặt Cơ Vô Trần vẫn bình tĩnh.

Lúc này, Hoàng đế liếc mắt nhìn Đại hoàng tử và Cửu hoàng tử: "Ta rất vui mừng".

Hai người vội vàng cung kính hành lễ.

Hoàng đế lại nói: "Trận chiến của Đế quốc chúng ta và nhà họ Thiên chỉ có thể thắng, không thể thua, lần này ta quyết định sẽ tự mình xuất chiến!"

Tự mình xuất chiến!

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Đại hoàng tử và Cửu hoàng tử cũng kinh ngạc vô cùng.

Hoàng đế nói: "Không cần khiếp sợ, đến lúc này rồi, cho dù là Đế quốc hay nhà họ Thiên đều quyết không chịu thua, nếu vậy thì cần phải toàn lực đối phó, mười ngày sau, tất cả cường giả đứng đầu Đế quốc đều phải xông pha đến chiến trận đế tinh".

Dốc sức toàn nước đánh một trận!

Không thể không nói, Diệp Quân cũng có chút khiếp sợ, chẳng mấy chốc sắc mặt hắn đã tối lại.

Mẹ kiếp!

Nếu Đế quốc đánh thua thì chuyện mở thư viện của mình cũng trôi theo luôn!

Lại đi dựng một lá cờ khác hả?

Khó khăn quá!

Hắn ở đây không có gốc gác gì, muốn phất cờ lần nữa quá khó!

Lúc này, Hoàng đế đột nhiên nói: "Ta mời được một vị quốc sư, mọi người làm quen đi".

Vừa dứt lời, một người đàn ông mặc đạo bào đột nhiên bước ra.

Khi nhìn thấy người đàn ông mặc đạo bào kia, sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm.

Chủ nhân bút Đại Đạo!

Mẹ kiếp!

Đồ chó này sao bò lên được cả vị trí quốc sư rồi??

Sau khi chủ nhân bút Đại Đạo đi ra, ánh mắt của ông ta lập tức lia đến chỗ Diệp Quân rồi cười hì hì.

Diệp Quân nói: "Chếc giẫm!"

Mọi người đều nghi hoặc.

Hai người này quen biết nhau hả?

Còn 'chếc giẫm' là gì?

Chủ nhân bút Đại Đạo lập tức sa sầm mặt mũi, ông ta biết rõ Diệp Quân đang nói gì, tên khốn nạn này còn dám dùng từ lóng nữa.

Hoàng đế liếc mắt nhìn Diệp Quân, cau đó nói: "Từ nay về sau ông ấy chính là quốc sư của Đế quốc, thấy ông ấy như thấy ta".

Nghe vậy, tất cả mọi người đều lập tức hành lễ.

Cho dù là Đại hoàng tử và Cửu hoàng tử cũng không ngoại lệ!

Nhưng Diệp Quân vẫn đứng đó bất động.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân đầy khiêu khích, hôm nay ông muốn ngồi lên đầu ngươi đấy.

Hoàng đế lại lần nữa nhìn Diệp Quân, Diệp Quân vẻ mặt bình tĩnh: "Bệ hạ, tại hạ không quan không chức, chỉ là một thường dân, nên không cần hành lễ với ông ấy".

Nghe Diệp Quân nói thế, ai nấy đều cả kinh.

Cái tên này can đảm quá thể, còn dám nói vậy với bệ hạ?

Tang Hàn cũng kinh ngạc, cô ta biết Diệp Quân gan lớn, nhưng không ngờ lớn đến mức đó...

Tên này không sợ gì hết thật à?

Cơ Vô Trần cũng có chút kinh ngạc.

Hoàng đế nhìn Diệp Quân, không nói gì, nhưng tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được một luồng áp lực vô hình.

Thiên Tử nổi giận, dọa người cỡ nào?

Diệp Quân khiêu khích uy nghiêm của Thiên Tử như vậy, chắc chắn phải chết!

Diệp Quân mỉm cười nói: "Bệ hạ, thật không dám giấu diếm, ta có quen với vị quốc sư này, giữa chúng ta từng có chuyện không vui, vậy nên không phải là ta cố ý mạo phạm uy nghiêm của bệ hạ, mà là do ta có ân oán cá nhân với ông ấy, ân oán đó gần như nỗi hận giết cha..."

Thù giết cha!

Khóe miệng chủ nhân bút Đại Đạo giần giật.

Mà trong điện, mọi người đều cũng gật gù thấu hiểu, hóa ra là có thù giết cha... Không hành lễ đúng là cũng đúng.

Hoàng đế nhìn Diệp Quân, nói: "Ngươi quen biết quốc sư?"

Diệp Quân gật gật đầu: "Đúng, chúng ta đều đến cùng một nơi, tất nhiên ân oán là ân oán, bây giờ ta với ông ấy đều đang dốc lòng cho Đế quốc, cho dù ta có hận ông ấy hơn nữa cũng sẽ bỏ qua cừu hận cá nhân, bây giờ chúng ta phải làm là đồng tâm hiệp lực, đồng thời đối kháng với nhà họ Thiên..."

Nhìn được đại cục!

Nghe Diệp Quân nói thế, tất cả mọi người ở đây đều nổi lòng tôn kính.

Thiếu niên này quả là nhìn được đại cục!

Nghe Diệp Quân nói thế, Hoàng đế liếc nhìn hắn, khẽ gật đầu: "Ngươi nghĩ được như vậy tất nhiên là vô cùng tốt, nhưng sau này thấy quốc sư vẫn nên gật đầu hành lễ, không thể cứ thế đi ngang qua".

Diệp Quân mỉm cười nói: "Tất nhiên".

Nói rồi, hắn hơi cúi đầu làm lễ, trong nháy mắt cúi xuống đó, ánh mắt của hắn lập tức lạnh lại như băng, nhưng cũng chỉ thoáng qua...

...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.