Chương trước
Chương sau
Đạo Trật Tự!

Cơ Vô Trần thấy kinh ngạc, gã quay đầu nhìn về phía Vưu Liêm: "Trật tự?"

Vưu Liêm khẽ gật đầu.

Cơ Vô Trần lại nở nụ cười: "Ta thấy rất bình thường, người tu trật tự không ít, chỉ là có lớn có nhỏ thôi".

Nói rồi, gã dừng lại một chút rồi mới tiếp lời: "Trật tự của hắn là lớn hay nhỏ?"

Vưu Liêm lắc đầu: "Không thể nhìn ra".

Cơ Vô Trần im lặng một lát rồi nói: "Không cần phải để ý nhiều vậy, hắn giúp ta, ta giúp hắn, vậy là được".

Vưu Liêm gật đầu, không nói gì nữa, nhưng ánh mắt lại sáng lên, không biết đang suy nghĩ gì.

Hôm sau, sáng sớm.

Diệp Quân ra khỏi phòng mình, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trời đang tờ mờ sáng, mà lúc này Mục quản gia đã chờ ở trước cửa.

Thấy Diệp Quân, Mục quản gia hơi thi lễ: "Diệp công tử, mười phút sau tập hợp ở trước cửa".

Diệp Quân gật đầu: "Được".

Mục quản gia xoay người rời đi.

Diệp Quân khẽ thở dài.

Hắn phát hiện bản thân vẫn không thể dung hợp được Hư thời không và kiếm đạo lại, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là hắn không thể khống chế được Hư thời không.



Nếu có kiếm Thanh Huyên thì hẳn là có thể dung hợp chúng dễ như trở bàn tay, bời vì đặc tính của kiếm Thanh Huyên nên nó có thể bỏ qua mọi mâu thuẫn của bất kỳ thời không nào.

Đáng tiếc chính là bây giờ hắn không thể sử dụng kiếm Thanh Huyên!

Bởi vậy hắn chỉ có thể làm từng chút từng chút một.

Lúc đến ngoài cửa, đám tổng đốc đã có mặt sẵn ở đây, Tang Hàn cũng trong số đó.

Không biết đợi bao lâu, Cơ Vô Trần bước ra từ trong điện, mọi người vội vàng hành lễ, Cơ Vô Trần liếc mắt nhìn Diệp Quân, cười nói: "Đi thôi".

Vừa dứt lời, mọi người đều đạp không bay lên, chớp mắt đã biến mất.

Một lát sau, nhóm người đã đến Đế Cung!

Lúc chỉ còn cách Đế quốc mấy chục dặm, mọi người đã dừng lại rồi chuyển sang đi bộ, đó là sự tôn trọng dành cho Hoàng đế.

Đế Cung không quá lớn, ngược lại còn hơi bé, nhưng lại toát ra một cỗ uy nghiêm khiến người khác không kềm được sinh lòng kính nể.

Đám người Cơ Vô Trần vừa mới đến gần cổng lớn của Đế Cung thì một ông lão mặc cung trang đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Thấy người đến, Cơ Vô Trần vội vàng tiến lên: "Hàn Công, sao ông lại ở đây?"

Hàn Công!

Nghe Cơ Vô Trần gọi thế, mọi người ở đây đều thấy kinh ngạc.

Hàn Công nổi tiếng lừng lẫy, từ nhỏ đã phụng bên bệ hạ cùng nhau lớn lên, có thể nói là tâm phúc đáng tin tưởng nhất bên cạnh bệ hạ, kinh khủng nhất là thực lực của lão sâu không lường được.

Diệp Quân nhìn ông lão hiền từ trước mắt, nét mặt cũng nghiêm lại, người trước mắt này là kẻ nguy hiểm nhất chỉ sâu người ngoại giới hắn từng gặp.

Đối phương chắc chắn đã đạt đến cảnh giới Giới Ngoại!

Nghe Cơ Vô Trần nói thế, ông lão chỉ mỉm cười bảo: "Đợi điện hạ đến, mời điện hạ đi theo ta".

Nói rồi lão xoay người bước đi.

Đám người Cơ Vô Trần vội vàng đuổi theo.

Chỉ một lát Hàn Công đã dẫn mọi người đến trước một tòa đại điện, Hàn Công làm thế mời: "Điện hạ, mời vào!"

Cơ Vô Trần gật gật đầu, gã dẫn mọi người vào trong điện.

Bên trong rất rộng, lúc này đã có gần mười nghìn người đứng khắp nơi.

Diệp Quân biết, những người trước mắt này đa số đều là tổng đốc từ các tỉnh, Đế quốc có tổng cộng hơn mười nghìn tổng đốc, trừ khi có lí do đặc biệt thì hầu như ai cũng đến cả.

Thấy Cơ Vô Trần đến, không ít tổng đốc đưa mắt sang nhìn gã, nhưng chẳng mấy chốc đã dời mắt đi.

Không phải tất cả tổng đốc ở đây đều tham gia tranh giành quyền lực, nhưng không thể phủ nhận rằng đa số tổng đốc đều lựa chọn theo Đại điện hạ.

Cơ Vô Trần đi đến chỗ cuối cùng ở bên phải rồi đứng lên vị trí đầu tiên, sau khi ổn định thì chậm rãi nhắm mắt lại.

Diệp Quân nhìn về phía vị trí đầu tiên bên trái, nơi đó trống không.

Diệp Quân biết đó là chỗ của Đại điện hạ.

Trong điện rất yên tĩnh, cũng rất ngột ngạt, tất cả mọi người đều đứng im lặng.

Đều đang chờ!

Đúng lúc này, cửa đại điện đột nhiên mở ra, tiếp đó là một người đàn ông mặc trường bào bước vào, người này vóc dáng khôi ngô, quanh thân tỏa khí thể chính trực, hào hùng.

Đại điện hạ Cơ Tiêu!

Trong điện gần bảy phần mười tổng đốc đều đua nhau thi lễ: "Bái kiến Đại điện hạ".

Khác biệt một trời một vực so với khi nãy họ thấy Cơ Vô Trần đi vào.

Cơ Vô Trần vẫn bình tĩnh, không có bất kỳ thái độ nào.

Cơ Tiêu cười nói: "Chư vị không cần đa lễ".

Nói rồi, gã ta bước nhanh đến vị trí đầu tiên ở bên trái.

Lúc này trong điện tuy vẫn gió êm sóng lặng, nhưng Diệp Quân đã cảm nhận được sự đối lập giữa hai bên thế lực ở trong điện.

Chia ra rất rành mạch!

Diệp Quân khẽ lắc đầu, hắn biết đây là do vị Hoàng đế bệ hạ kia cố ý sắp xếp, bởi vì nếu Hoàng đế không cho phép thì trên triều đình ắt hẳn không thể xuất hiện loại đối lập này.

Rất cân bằng!

Hắn khó phán định được hành động này là tốt hay xấu.

Nhưng không thể không nói, hành vi này thật sự rất hợp để rèn luyện, chí ít những người thừa kế này sẽ luôn cảm nhận được nguy hiểm, không dám lơ là thiếu cảnh giác.

Tất nhiên cũng có thể sẽ xuất hiện cảnh tượng cực kỳ thê thảm.

Nhưng lúc này mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên điện, trên long ỷ chẳng biết tự khi nào đã có một người đàn ông trung niên ngồi an vị.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.