Chương trước
Chương sau
Tang Hàn nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Nghe Diệp Quân nói thế, Cơ Vô Trần lập tức thấy hứng thú, cười hỏi: "Diệp công tử, mời nói tiếp".

Diệp Quân gật gật đầu, sau đó nói: "Xin hỏi chư vị tổng đốc, đương kim bệ hạ là hôn quân hay minh quân?"

Vừa dứt lời, mọi người đều biến sắc.

Mẹ kiếp!

Gan ngươi lớn vậy hả?

Ý cười trong mắt Cơ Vô Trần càng thêm đậm.

Một tổng đốc trầm giọng nói: "Đương kim bệ hạ tất nhiên là minh quân, hơn nữa còn là minh quân vạn năm khó gặp một lần".

Diệp Quân gật gật đầu: "Đến giờ chuyện chúng ta thảo luận là cuộc tranh đấu với Đại điện hạ, nhưng chư vị đã bỏ quên một chuyện, đó chính là có quốc thì mới có gia, nếu Đế quốc không còn thì tranh chấp đế vị còn nghĩa lý gì nữa?"

Cả đám tổng đốc đều nhíu mày lại.



Diệp Quân tiếp tục nói: "Cho tới bây giờ chúng ta đều đang suy xét về lợi ích của bản thân chứ chưa từng nghĩ đến lợi ích của Đế quốc, mà chư vị phải hiểu rằng mục tiêu là của Cửu điện hạ là gì? Là cả đế quốc, bởi vậy cá nhân ta cảm thấy điện hạ không chỉ không thể đối kháng với Đại điện hạ vào lúc này, mà trái lại còn nên thoái nhượng, lấy đại cục làm trọng, chủ động đến chiến trận Đế Tinh, xuất lực vì quốc gia".

Một tổng đốc lạnh lùng nói: "Cứ để bọn Đại điện hạ chiếm hời như vậy?"

Diệp Quân không nói gì, bởi vì người hiểu ý hắn sẽ hiểu còn, không hiểu thì cũng không cần giải thích nhiều làm gì...

Nụ cười trên mặt Cơ Vô Trần càng đậm nét hơn.

Hòe Sách nhìn Diệp Quân, trong mắt đã có thêm phần ngạc nhiên.

Còn Vưu Liêm thì lại nhìn chằm chằm Diệp Quân không biết đang suy nghĩ gì.

Đám tổng đốc cũng nhận ra có chỗ không đúng, lập tức do dự, sau đó nói: "Kính xin Diệp công tử giải thích nghi hoặc".

Diệp Quân không nói gì, mà chỉ nhìn về phía Cơ Vô Trần, Cơ Vô Trần cười nói: "Chư vị tổng đốc đi nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm ngày mai lại theo ta đến Đế Cung gặp mặt phụ hoàng".

Đám tổng đốc liếc nhìn Diệp Quân một cái rồi cùng nhau đứng dậy xin cáo lui.

Có điều Tang Hàn vẫn chưa rời đi.

Cơ Vô Trần nhìn Diệp Quân, cười nói: "Diệp huynh, huynh đến đây ngồi đi, bên cạnh Vưu cô nương ấy".

Diệp Quân không từ chối, đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh Vưu Liêm.

Cơ Vô Trần nói: "Diệp huynh, huynh sợ có người ngoài à?"

Diệp Quân gật đầu.

Cơ Vô Trần cũng gật đầu: "Cẩn thận thì hơn, bây giờ huynh có thể nói ra tất cả suy nghĩ của mình không, chư vị ở đây đáng tin tuyệt đối".

Diệp Quân trầm giọng nói: "Cửu điện hạ, ta cảm thấy lần này bệ hạ triệu tập toàn bộ tổng đốc vào Đế đô thật ra cũng là một loại sát hạch đối với huynh và Đại điện hạ, dưới góc nhìn của bệ hạ, nếu trong tình huống hiện nay mà con mình người nào còn muốn nội đầu thì tuyệt đối không có tư cách để thành thái tử, bởi vậy ta kiến nghị điện hạ đừng tranh đấu với Đại điện hạ làm gì, trái lại nên nhường nhịn, không chỉ thế mà còn nên chủ động thỉnh cầu mang binh đến chiến trận Đế Tinh trợ giúp".

"Sát hạch à?"

Cơ Vô Trần híp mắt lại.

Diệp Quân gật gật đầu: "Bệ hạ anh minh sáng suốt, hành động của Cửu điện hạ và Đại điện hạ đều ở trong mắt ông ấy, trong lòng ông ấy hẳn đã có sẵn một cán cân, lúc này ai chọn nội đấu thì trọng lượng sẽ giảm đi rất nhiều... Tục ngữ có câu: Người không tính được vạn sự thì không tính được một chuyện, người không tính được toàn cục thì không tính được một nước".

Nói đến đây, hắn hơi dừng lại rồi tiếp lời: "Vào lúc này chúng ta không thể mưu tính lợi ích được mất trước mắt, mà là phải tính đến toàn cục, còn về tổn thất, nếu điện hạ quả thật có thể dốc hết sức lực vì Đế quốc, chỉ cần có thể nhận được sự tán thưởng và giúp đỡ của Hoàng đế thì tự khắc điện hạ sẽ thu về càng nhiều sức mạnh hơn".

"Hay cho một câu: Người không tính được vạn sự thì không tính được một chuyện, người không tính được toàn cục thì không tính được một nước..."

Hòe Sách ở bên đột nhiên cười nói: "Diệp công tử thật đáng gờm, tất cả mọi người đều chỉ tính đến lợi ích cá nhân trước mắt của điện hạ, chỉ có Diệp công tử là đang tính cho toàn bộ Đế quốc, toàn bộ tương lai của điện hạ, lợi hại!"

Diệp Quân nói: "Tiền bối quá khen".

Cơ Vô Trần nhìn Diệp Quân, nụ cười trên mặt càng thêm rạng ngời: "Nhưng lỡ như đến cuối ta vẫn không nhận được sự tán thưởng và phụ trợ của phụ hoàng thì sao?"

Diệp Quân nói: "Bản thân chuyện này đã là một ván cược, hơn nữa chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác, ta có thể chắc chắn nếu lúc này điện hạ bắt đầu phản kháng, bắt đầu chọn cách nội đấu, vậy thì chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục, nếu sau khi điện hạ làm loạn xong, Đại điện hạ tự mình dâng kế sách biểu thị bản thân muốn dẫn binh đến chiến trận Đế Tinh, thì lúc ấy điện hạ chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn".

Cơ Vô Trần nhíu chặt mày lại.

Diệp Quân tiếp tục phân tích: "Nói thẳng ra thì bản thân điện hạ như một thế cân bằng bệ hạ làm ra, hay thẳng hơn nữa thì điện hạ là một thanh đao bệ hạ lấy ra cho Đại điện hạ..."

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Hòe Sách lập tức biến mất.

Tang Hàn nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, hai tay bất giác cuộn chặt lại, lúc này cô ta mới phát hiện ra mình đã đánh giá thấp người đàn ông trước mắt này.

Cô ta không ngờ rằng Diệp Quân có thể bình tĩnh nói chuyện phân tích đúng sai với Cửu điện hạ như thế.

Hắn rốt cuộc là ai?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.