Chương trước
Chương sau
Sau khi Tần Tuyết đi, Diệp Quân nằm trên giường, nhẹ giọng nói: “Người phụ nữ đó muốn dẫn ta đi vào vòng xoáy lớn hơn… hơi đau đầu.”

Hắn thật sự không có lựa chọn, nếu không chọn làm theo cô ta, thư viện của hắn chắc chắn sẽ không làm được.

Mở thư viện ở nơi này, không có nhà nước làm nền, sẽ khó tiến về trước, cho dù mở được, cũng lắm rắc rối.

Tiểu Tháp nói: “Có khả năng tình hình của cô ta cũng không quá tốt đâu.”

Diệp Quân gật đầu, loại thế lực to lớn như đế quốc này, bên trong chắc chắn có rất nhiều bè phái, chuyện đấm đá lục đục, chắc chắn không ít.

Tiểu Tháp nói: “Với người, có thể cũng là một cơ hội, suy cho cùng, sân khấu ở đế đô kia càng to hớn.”

Diệp Quân nói: “Là đạo lí này, bây giờ ta với cô ta phải buộc chung với nhau mới được.”

Thật ra, bây giờ hắn ngày càng tò mò với chiến trường Đế Tinh này, tình hình chiến tranh bên đó đã đạt tới trình độ nào rồi?

Đế quốc coi trọng chiến trường này như vậy, rất rõ ràng, trận chiến này chắc chắn liên quan tới tương lai của đế quốc.

Không nghĩ nhiều nữa.

Hôm sau, sáng sớm, Diệp Quân đã bị dẫn tới chỗ một bầu trời sao.

Tang Hàn đứng cách đó không xa, sau cô ta có hơn ngàn người, hơn ngàn người này đều mặc áo giáp màu đen, khí tức trầm mạnh, trong đó có hơn một trăm vị đạt cảnh giới Phá Hư.

Tang Hàn nhìn Diệp Quân: “Đi thôi!”



Vừa dứt lời, cô ta mở lòng bàn tay ra, một khay tròn màu vàng xuất hiện trong tay cô ta, nháy mắt, dưới chân mọi người xuất hiện một khe hở màu vàng, chẳng mấy chốc, mọi người biến mất tại chỗ.

Lúc xuất hiện lần nữa, mọi người đã ở trong một đường hầm thời không màu vàng.

Diệp Quân đứng cạnh Tang Hàn, hắn nói: “Những người này là?”

Tang Hàn nói: “Tinh nhuệ của cả thành Ung Nhung đấy.”

Diệp Quân nói: “Bọn họ sẽ đi tới chiến trường Đế Tinh?”

Tang Hàn gật đầu: “Lần này, mọi thống đốc đều dẫn theo cường giả đỉnh cấp của tỉnh mình đi tới đế đô để tụ họp.”

Diệp Quân bảo: “Nếu trận này mà thua, sẽ thế nào?”

Tang Hàn nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân nói: “Mọi việc đều có khả năng, đúng không?’

Tang Hàn bình tĩnh nói: “Nếu thua, đế quốc sẽ sụp đổ, sau đó bị nhà họ Thiên thôn tính.”

Diệp Quân nói: “Nếu thắng, đế quốc sẽ thôn tính nhà họ Thiên, đạt đến một trình độ cao chưa từng có, đúng không?’

Tang Hàn gật đầu: “Đúng thế.”

Diệp Quân nói: “Nếu đã là chiến tranh của vận mệnh quốc gia, tại sao nội bộ của các cô còn không đoàn kết lại, nhất trí đối phó với bên ngoài?”

Tang Hàn nói: “Kẻ địch đã xâm nhập vào cao tầng rồi.”

Diệp Quân: “…”

Tang Hàn khẽ thở dài.

Diệp Quân nói: “Có thể đối phó với người của cô, thì địa vị trong đế quốc chắc chắn cũng là kẻ quyền trọng chức cao, loại người này, sao có thể bị thế lực đối địch làm sa ngã?”

Tang Hàn nhìn Diệp Quân: “Có thể bọn họ cũng không bị làm sa ngã, nhưng, con bọn họ thì sao? Cháu bọn họ thì sao? Nếu không thể lấy quyền lợi để mê hoặc, vậy thì uy hiếp, người ở địa vị cao, có mấy ai là sạch sẽ? Thế lực kẻ địch tìm được điểm yếu của bọn họ, lấy cái đó để uy hiếp họ, ngươi không làm thay bọn chúng được, chúng ta sẽ vạch trần điểm yếu của ngươi… một khi bị lộ, ngươi ắt sẽ chết, ngươi nói xem, bọn họ làm không hay không?”

Diệp Quân im lặng.

Tang Hàn nói: “Tương tự, bên nhà họ Thiên cũng có người của chúng ta, hơn nữa, cũng nằm ở vị trí cao… nhiều lúc, ai đó không có nhược điểm, nhưng, kẻ bên cạnh hắn đều là nhược điểm, không bắt được hắn, thì bắt lấy người cạnh hắn, đơn giản thế đấy.”

Diệp Quân gật đầu: “Lợi hại.”

Nói rồi, hắn nhìn Tang Hàn: “Chắc cô có gì muốn nói với ta à?”

Tang Hàn nói: “Đối thủ của ta là phe quốc tướng, bọn họ dẫn dắt phe quý tộc bảo thủ, đại biểu cho lợi ích của phe quý tộc, còn ta thuộc phe mới nổi, dẫn đầu là Cửu hoàng tử.”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Không chỉ là tranh đảng…”

Tang Hàn gật đầu: “Phải, sau lưng phái quốc tướng, là Thái tử, bây giờ là người kế thừa theo luật định của đế quốc.”

Diệp Quân nói: “Nếu đã có người thừa kế, thì sao Cửu hoàng tử còn muốn tranh?”

Tang Hàn nói: “Không tranh thì phải chết, ngươi có tranh không?”

Diệp Quân im lặng.

Tang Hàn nói tiếp: “Hơn nữa, bệ hạ cũng có ý cho bọn họ tranh, hoàng đế tiếp theo của đế quốc, nhất định phải xuất chúng.”

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi.”

Tang Hàn nói: “Lần này chúng ta tới đế đô, sẽ có một nửa thống đốc bị phát tới chiến trường Đế Tinh, ra sức vì đất nước, nên không thể không nhận trách nhiệm, nhưng nếu ta đi tới chiến trường Đế Tinh, sẽ không chết trong trận đấu với nhà họ Quân, mà chết trong tay người mình, vì thống soái bên đế quốc là người của Đại hoàng tử.”

Diệp Quân nói: “Cho nên, nhiệm vụ lần này của chúng ta là không đi chiến trường Đế Tinh?”

Tang Hàn gật đầu.

Diệp Quân bỗng nói: “Vị bệ hạ kia là người như thế nào?”

Tang Hàn nói: “Hoàng đế vạn cổ.”

Diệp Quân: “Chắc ông ta cũng biết những chuyện bên dưới, đúng không?”

Tang Hàn gật đầu: “Biết.”

Diệp Quân nói: “Ta hiểu rồi, trận chiến này, không chỉ là muốn xác định người thắng với nhà họ Quân, mà còn muốn xác định người thừa kế thật sự của đế quốc.”

Nói rồi, hắn nhìn Tang Hàn: “Ta cho cô một ý tưởng, nếu cô và Cửu hoàng tử sau cô làm theo ý tưởng của anh ta, cho dù không thắng, cũng chưa chắc sẽ thua.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.