Chương trước
Chương sau
Câu lạc bộ Vô Biên!

Mộ Niệm Niệm gật đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân vội nói: “Tất nhiên không thể quên Vô Biên lão ca rồi.”

Diệp Huyên cười ha ha: “Tất nhiên.”

Trên trán Diệp Quân đổ mồ hôi lạnh.

Phải trách Vô Biên lão ca, lại có thể mở loại câu lạc bộ không đoàng hoàng này.

Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn Diệp Huyên: “Địa điểm của cuộc so tài lần này là?”

Diệp Quân nhìn cũng nhìn Diệp Huyên: “Ở vũ trụ Chủ?”

Diệp Huyên cười nói: “Không phải.”

Diệp Quân hơi nghi hoặc: “Vậy thì?”

Diệp Huyên cười hì hì: “Một nơi có trình độ văn minh võ đạo không cao.”

Mặc dù Diệp Quân hơi thất vọng, nhưng vẫn gật đầu, vì nếu đặt ở vũ trụ Chủ, vậy hắn có ưu thế quá rồi, suy cho cùng, Toại Cổ Kim ở đây, đương nhiên, thế này cũng mất công bằng, cho dù thắng, thì chắc chắn chủ nhân bút Đại Đạo cũng không phục.

Diệp Huyên bỗng nói: “Nhớ lời lão ca Cựu Thần mà lúc trước con quen không?”

Diệp Quân nói: “Ý cha là, sống phải chân thành, làm người phải có giới hạn?”

Diệp Huyên cười nói: “Phải, chuyện chúng ta làm, có thể không từ thủ đoạn, nhưng tiền đề là, phải có giới hạn làm người, một người làm việc, làm người, nếu không có giới hạn, thì không có khác biệt gì với súc sinh cả, đương nhiên…”

Nói tới đây, ông ấy khẽ cười: “Một cái cây muốn vươn lên cao hơn, không chỉ được nhận nhiều ánh sáng hơn, mà rễ của nó cũng phải chìm sâu vào bóng tối hơn, hiểu chưa?”



Diệp Quân gật đầu: “Con hiểu.”

Thế đạo này, làm người không thể quá lương thiện, không thể quá thành thật, không thể quá có giới hạn, vì người quá thiện lương, quá thành thật, quá có giới hạn luôn không hòa hợp tốt được.

Trong mắt Diệp Huyên cũng xẹt qua một tia phức tạp, bây giờ dạy con trai, sợ hắn không thiện lương, lại sợ hắn quá tốt bụng… Thế đạo này, thật sự phải thay đổi.

Diệp Quân nói: “Cha còn muốn dặn dò gì không?”

Diệp Huyên cười nói: “Hết rồi.”

Diệp Quân nói: “Đi tới đó, không thể dẫn người theo, phải không?”

Diệp Huyên gật đầu: “Con không thể dẫn, ông ta cũng không thể.”

Diệp Quân im lặng.

Nếu có thể dẫn Toại Cổ Kim theo, vậy thì hắn càng tự tin hơn.

Diệp Huyên đột nhiên nói: “Nhớ vị viện trưởng Phạn Thiên Quốc đó không?”

Mắt Diệp Quân lập tức sáng lên.

Hai cha con nhìn nhau cười.

Diệp Huyên quay đầu nhìn Toại Cổ Kim, ông ấy mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt Toại Cổ Kim: “Đây là chút tấm lòng của ta và mẹ nó.”

Nhưng Toại Cổ Kim lại không cầm, mà nhìn Diệp Quân, hỏi hắn, lúc ở ngoài, tất nhiên cô ta phải cho Diệp Quân mặt mũi và quyền uy tuyệt đối.

Diệp Quân cười nói: “Cầm đi.”

Bấy giờ Toại Cổ Kim mới nhận nhẫn không gian: “Cảm ơn.”

Diệp Huyên nói: “Cô nương, bây giờ Vũ trụ Chủ đang như rắn mất đầu, mà dưới Vũ trụ Chủ, còn có vô số những nền văn minh vi mô nữa, những nền văn minh vũ trụ này nhiều như sao, nếu đều có thể quy vào thư viện Quan Huyên, vậy thì chắc chắn là một sự giúp đỡ lớn cho thằng nhóc này, chuyện đó…”

Toại Cổ Kim lập tức nói: “Ta sẽ làm ổn thỏa.”

Diệp Huyên gật đầu, ông ấy mở lòng bàn tay ra, một quyển trục xuất hiện trước mặt Diệp Quân: “Con chuẩn bị một chút, sau khi chuẩn bị xong, thì bóp vỡ thứ này, thứ này sẽ đưa con tới chỗ đó.”

Diệp Quân nhận quyển trục: “Vâng.”

Diệp Huyên nhìn Mộ Niệm Niệm: “Niệm tỷ, chúng ta đi thôi!”

“Đợi đã!”

Diệp Quân vội nói.

Diệp Huyên nhìn Diệp Quân, cười nói: “Còn chuyện gì à?”

Diệp Quân vội quay người nhìn Mạc Sơn Hà ở nơi xa: “Mạc huynh, mau qua đây!”

Nghe Diệp Quân hô, Mạc Sơn Hà hơi ngơ ngẩn, lập tức bước về trước một bước, tới trước mặt đám người Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn Diệp Huyên: “Cha, đây là huynh đệ con mới quen, tên Mạc Sơn Hà, là một người không tệ, cha dạy bảo huynh ấy tí nha.”

Nghe Diệp Quân nói, Mạc Sơn Hà lập tức cảm động vô cùng, y không quen người đàn ông áo trắng này, nhưng, sau khi thấy người đàn ông áo trắng này nhẹ nhàng kéo người kì quái kia đi, y biết, đây mẹ nó chính là một bố già siêu cấp siêu siêu cấp!

Một bố già siêu cấp còn khủng bố hơn người kì quái kia!

Con đường võ đạo mà Mạc Sơn Hà y đi cho tới nay, thật ra đã tới điểm cuối, nếu muốn đi tiếp, kì thực rất khó khăn.

Còn thế giới này, thì không có bất kì ai có thể tạo một con đường riêng, kẻ đi trên con đường mới, càng nhiều người, thì càng muốn được người khác dìu dắt.

Nhưng, không phải ai cũng có cơ hội để được người khác dìu dắt chỉ bảo.

Bây giờ mọi hành động của Diệp Quân, khiến y thật sự cảm động vô cùng, vị huynh đệ này không quên y!

Đàn ông hy sinh mình vì tri kỉ!

Huynh đệ tốt!

Diệp Huyên nhìn Mạc Sơn Hà kích động vô cùng, ông ấy khẽ cười: “Ngoài người kì quái đó ra, vị huynh đệ này của con đúng là kẻ yêu nghiệt nhất, lại có thể đi trên con đường như vậy, rất giỏi.”

Được Diệp Huyên khen, Mạc Sơn Hà vội nói: “Trước mặt tiền bối, chút thành tựu này của ta thật sự nhỏ bé không đáng kể gì.”

Diệp Huyên cười nói: “Ngươi muốn tiến thêm một bước, hay là muốn tự tạo một con đường riêng?”

Mạc Sơn Hà nghĩ, sau đó nói: “Đều muốn.”

Diệp Huyên cười ha ha, ông ấy mở lòng bàn tay ra, một sợi kiếm khí đột nhiên bay ra từ lòng bàn tay, sau đó chìm vào giữa lông mày Mạc Sơn Hà, tiến vào chỗ sâu trong thức hải của y.

Diệp Huyên nói: “Còn có thể lĩnh hội bao nhiêu, phải xem bản thân ngươi rồi.”

Nói xong, ông ấy dẫn Mộ Niệm Niệm xoay người biến mất ở cuối tinh hà.

Đồ và Diệp Thanh Thanh cũng đi theo.

Trước khi Diệp Thanh Thanh đi theo, nhìn Diệp Quân, vung vung nắm tay nhỏ một lát.

Diệp Quân: “…”

Nhìn đám người cha mình rời đi, mặt Diệp Quân nở nụ cười, không thể không nói, có cha giúp đỡ thật tốt, nếu phải dựa vào mình, vậy thì hắn quá khó khăn rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.