Chương trước
Chương sau
Diệp Quân nói: “Vậy tất nhiên là tốt rồi.”

Huyền Nho nói: “Ta thông báo với họ đã.”

Diệp Quân cười nói: “Làm phiền rồi.”

Huyền Nho lắc đầu: “Chút chuyện nhỏ thôi.”

Vì sư phụ của gã, nên mặc dù ở Phạn Thiên Quốc gã không có quyền lợi cực lớn, nhưng, cơ bản đều sẽ cho gã mặt mũi.

Nên nói, không ai dám không cho mặt mũi.

Đồ đệ của quốc sư, thân phận này trong Phạn Thiên Quốc, thật sự rất có gía trị, cho dù là thành viên hoàng thất cũng không dám bất kính.

Vì địa vị của sư phụ gã – quốc sư Phạn Sở trong Phạn Thiên Quốc chỉ đứng sau hoàng đế!

Dưới sự sắp xếp của Huyền Nho, chẳng mấy chốc chuyện này đã được quyết định xong, ngày hôm sau, Diệp Quân và Huyền Nho dẫn mười ngàn học sinh của thư viện Quan Huyên tới học viện Đế Quốc.

Vừa tới cổng của học viện Đế Quốc, học sinh của thư viện Quan Huyên đã bị học viện Đế Quốc trước mắt làm cho chấn động, học viện đế quốc này không xây trên đất, mà xây giữa một dòng sông ngân, xung quanh là các vì sao vô tận lơ lửng, nhưng không lộn xộn, bọn chúng xoay tròn tuần tự theo một các cực kì có quy luật.

Vừa vào cổng học viện Đế Quốc, va thẳng vào một thác nước, thác nước đó to vô biên, chắn ngang trước mặt mọi người như một màn hình nước.

Khi mọi người đi vào trong thác nước, thác nước kia từ từ mở ra hai bên, một dòng Đại Đạo xuất hiện trước mặt mọi người.

Học sinh của thư viện Quan Huyên tò mò đánh giá xung quanh.

Giờ khắc này, mắt bọn họ đầy vẻ kinh ngạc.

Lúc chưa ra khỏi vũ trụ Quan Huyên, trong lòng họ, thư viện Quan Huyên là số một của toàn vũ trụ, nhưng lúc này, thấy học viện Đế Quốc trước mắt, bọn họ mới phát hiện, bên ngoài cũng có học viện mạnh mẽ như vậy.

Chẳng mấy chốc, dưới sự dẫn dắt của Huyền Nho, mọi người đi tới một quảng trường rộng lớn, ở quảng trường này, được tạo thành bằng cách dùng một loại tinh thạch đặc biệt xếp chồng lên nhau, rạng rỡ lóa mắt, lớn hơn võ đài của thư viện Quan Huyên không chỉ mười lần.

Lúc này, một cô gái mặc áo giáp xuất hiện trước mặt mọi người.

Huyền Nho khẽ cười nói: “Xích Tuyết, đã lâu không gặp.”

Cô gái tên Xích Tuyết nhìn Huyền Nho: “Khi nào thừa kế chức vị quốc sư?”

Câu này có ý châm chọc nhẹ, nhưng, Huyền Nho lại không giận gì, cười nói: “Vẫn sớm, vẫn còn sớm.”

Xích Tuyết nhìn Diệp Quân, cô ta liếc hắn chằm chằm: “Nghe nói Thánh Cổ Kim của Thánh Vương Điện mang thai con của ngươi?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừm.”

Xích Tuyết đánh giá Diệp Quân: “Cái vỏ da này của ngươi cũng được, chỉ không biết thực lực ra sao.”

Diệp Quân cười nói: “Cũng được.”

“Cũng được?”

Xích Tuyết nhướng mày.

Huyền Nho vội đi ra, nói: “Xích Tuyết, lần này Diệp huynh dẫn học sinh của hắn tới giao lưu với học viện Đế Quốc chúng ta.”

Xích Tuyết nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, có phần khiêu khích nói: “Tỉ thí phát đi?”

Diệp Quân còn chưa nói gì, sau người hắn, một học sinh đã nói ngay: “Được thôi!”

Xích Tuyết cười: “Nhãi con, nghe thấy chưa?”

Vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên xuất hiện tiếng cười, tiếp đó, hàng trăm học sinh xông ra khỏi không trung, xuất hiện trên võ đài.

Những học sinh này nhìn những học sinh sau người Diệp Quân, trong mắt đầy bỡn cợt.

Sau người Diệp Quân, những học sinh của thư viện Quan Huyên đều phẫn nộ vô cùng.

Thế này thì coi thường người quá rồi.

Lúc này, sau người Xích Tuyết, một người đàn ông đồ trắng đi ra, gã cười nói: “Để ta tỷ thỉ với các vị đi!”

Nói rồi, gã quét mắt qua đám người sau lưng Diệp Quân: “Các vị có thể lên cùng nhau.”

Cùng lên!

Vừa dứt lời, đám học sinh sau lưng Xích Tuyết lập tức cười to.

Còn sắc mặt học sinh thư viện Quan Huyên sau người Diệp Quân đều trở nên khó coi vô cùng, một thiếu niên mặc bào đen đột nhiên đi ra trước mặt người đàn ông áo trắng: “Ta tỷ thí với ngươi.”

Người đàn ông áo trắng đánh giá thiếu niên bào đen, lắc đầu: “Ngươi quá yếu.”

Thiếu niên bào đen nói: “Đừng chỉ biết nói mồm.”

Thiếu niên áo trắng cười nói: “Vậy ngươi tới đi!”

Thiếu niên bào đen giẫm về trước một bước, vừa bước ra, một nhát kiếm đột nhiên xông ra từ người y, sau đó nháy mắt đã đâm về phía thiếu niên áo trắng như sấm sét.

Kiếm tu!

Nhát kiếm này, thiếu niên bào đen đã dùng toàn lực.

Tất nhiên y không dám khinh địch, trình độ phát triển văn minh của nơi này vừa nhìn đã biết cao hơn vũ trụ Quan Huyên, do đó, nhát kiếm này y không giữ lại tí lực nào.

Tuy nhiên, khi đối mặt với nhát kiếm mạnh mẽ này, thiếu niên áo trắng lại chỉ cười nhạt, sau đó giơ ngón tay ra khẽ chọc.

Ầm!

Một chọc này, nhát kiếm của thiếu niên bào đen đã bị ép đứng yên tại chỗ, còn khi thiếu niên bào đen muốn ra tay lần nữa, thanh kiếm lại tan vỡ ầm ầm, một sức mạnh đáng sợ tấn công vào ngực y, đánh bay y ra xa hàng trăm trượng, cuối cùng nặng nề rơi xuống đất!

Thua sạch!

Giờ khắc này, đám học sinh sau người Diệp Quân đều ngơ ngẩn tại chỗ.

Trong đám học sinh của thư viện Quan Huyên, thiếu niên đồ đen có thể xếp vào top 5, thế mà thua sạch?

Thiếu niên áo trắng lạnh nhạt nhìn thiếu niên đô đen bay đi: “Bảo các ngươi cùng lên, ngươi cho rằng ta đang sỉ nhục các ngươi à? Ta chỉ nói sự thật thôi, sự thật này chính là, ta thật sự có thể đánh bại hết các ngươi!”

Nói rồi, gã đột nhiên từ từ ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: “Trong đó, cũng bao gồm cả viện trưởng này của ngươi!”

….

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.