Chương trước
Chương sau


Thánh Vương Điện.

Trước đại điện, Thánh Cổ Kim đang ngồi trước bàn sách, trước mặt cô ta là một tô mì nóng hổi, cô ta không động đũa mà bưng bát lên nhấp một ngụm nước, sau đó mới cầm đũa lên gắp mì đưa vào miệng.

Lúc này Linh đi vào trong đại điện.

Nhìn thấy Thánh Cổ Kim đang ăn mì, cô ta do dự một lúc rồi cung kính đứng một bên, không nói gì.

Một lúc sau, Thánh Cổ Kim ăn xong, cô ta bưng bát lên uống hết nước súp, sau đó đặt bát xuống bàn, đầu lưỡi liếm chỗ nước súp còn sót lại trên môi, sau đó nhìn Linh.

Linh cung kính chào: “Chủ tử, Diệp Quân đến rồi”.

Thánh Cổ Kim gật đầu, không nói gì.

Linh cung kính đứng đó đợi chỉ thị.

Thánh Cổ Kim nói: “Làm theo kế hoạch”.

Linh cúi người xuống, sau đó lui ra ngoài.

Lúc này một người phụ nữ mặc váy đen xuất hiện phía sau cô ta, người đến là U.

U trầm giọng nói: “Không tra ra được”.

Thánh Cổ Kim bình tĩnh nói: “Không cần tra nữa”.

U hơi khó hiểu.

Thánh Cổ Kim nói: “Nhà họ Dương không giết hắn tức là bây giờ hắn tạm thời không thể chết, nếu hắn không thể chết, chúng ta truy tìm lai lịch của hắn cũng vô nghĩa”.

U híp mắt: “Nói thế chẳng phải hắn luôn đứng ở thế bất bại sao?”

Thánh Cổ Kim nhìn cô ta một cái: “Không chỉ luôn đứng ở thế bất bại mà nhà họ Dương không ra tay, đó chắc chắn là sự tồn tại vô địch”.

U nhíu mày.

Thánh Cổ Kim bình tĩnh nói: “Đừng thấy hắn đầu hàng nhanh mà lầm, đợi ngày nào đó hắn lộ ra bộ mặt thật chắc chắn sẽ khiến chúng ta ngạc nhiên”.

U khó hiểu nói: “Rốt cuộc hắn muốn làm gì?”

Thánh Cổ Kim nói: “Không quan trọng, điều quan trọng là mục tiêu hiện tại của hắn là “Kinh Phá Bích”, bây giờ ta có hai cuốn, dòng họ Đạo Thương có một cuốn, Phạn Thiên Quốc có một cuốn, nói cách khác còn hai cuốn nữa chưa xuất hiện…”

U khó hiểu nói: “Nếu hắn vô địch thật thì vì sao không ra tay tiêu diệt dòng họ Đạo Thương và Phạn Thiên Quốc? Hai thế lực này đều không được nhà họ Dương bảo vệ”.

Thánh Cổ Kim nói: “Có một khả năng hắn là bản thể vô địch, không phải phân thân vô địch không?”

U càng cảm thấy khó hiểu.

Thánh Cổ Kim nói: “Chúng ta không thể tra ra danh tính của hắn, chỉ có hai nguyên nhân, một là hắn đến từ nền văn minh bên ngoài Vũ Trụ Chủ; hai là hắn vốn dĩ là người của ngoài thế giới ảo, đến đây chỉ vì vài lý do đặc biệt, nhưng bây giờ không thể quay lại được”.

U sửng sốt.

Thánh Cổ Kim nói: “Nếu là khả năng thứ hai, vậy thì nhà họ Dương không giết hắn chắc chắn không phải là vì hắn ở thế giới này, mà rất có thể là vì hắn ở thế giới khác…”

Nói rồi cô ta bỗng lấy một cuốn sách ra rồi nói: “Giống như người trong sách, nếu thế giới trong sách so với thế giới ảo thì những người ở thế giới của chúng ta chính là thế giới thực… Mà chủ nhân Bút Đạo Đại rất có thể là một người của thế giới thật đi tiến vào thế giới ảo, nhưng bây giờ ông ta không thể thoát ra được, tuy nhiên ông ta lại rất quan trọng trong thế giới thực, chẳng hạn như… ông ta là người viết cuốn sách này, thế nên nếu ông ta chết, cũng có nghĩa là câu chuyện đã kết thúc…”

U lập tức lắc đầu: “Không thể, tuyệt đối không thể nào, quá mức huyền bí”.

Thánh Cổ Kim khẽ nói: “Đồ ngốc, ngẩng đầu nhìn bầu trời xem, vũ trụ rộng lớn vô tận đến mức nào? Ai dám bảo đảm thế giới mình đang ở không phải do người khác vẽ ra hay viết ra? Không nói về ảo và thật nữa, nói về vũ trụ của chúng ta đi, có vô số sinh mệnh trong một tế bào nhưng những sinh mệnh đó không bao giờ biết rằng chúng chỉ là một sinh vật tế bào, ai có thể dám chắc vũ trụ chúng ta đang ở không phải là một tế bào “nào đó”?”

U nói: “Có một vấn đề không thể giải thích được, nếu chủ nhân Bút Đại Đạo đến từ thế giới thực thật thì làm sao người trong thế giới ảo có thể đánh bại được ông ta? Chuyện này thật bất thường, không phải sao?”

Thánh Cổ Kim im lặng không nói.

U cong môi cười, có vẻ hơi đắc ý, có thể khiến người phụ nữ trước mặt không nói được gì là một chuyện rất có cảm giác thành tựu.

Thánh Cổ Kim bỗng nhiên nói: “Việc này có rất nhiều khả năng, ta nói theo hai cách ta hiểu, thứ nhất là người có thể đánh bại ông ta cũng đến từ thế giới thực, mà chủ nhân Bút Đại Đao luôn vô địch trong thế giới ảo, nhưng trong thực tế có khả năng chỉ cần một con dao nhỏ cũng có thể giết chết ông ta”.

U: “…”

Thánh Cổ Kim nói: “Thứ hai, người có thể đánh bại chủ nhân Bút Đại Đạo chắc chắn là người của thế giới ảo, không phải đến từ thế giới thực, nhưng…”

Nói rồi cô ta cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay: “Nếu ông ta là tác giả cuốn sách thật, vậy thì không có một khả năng, nhân vật trong sách của ông ta đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta…”

“Sao có thể thoát khỏi kiểm soát?”

U lập tức cãi lại: “Cô không có logic, không có chứng cứ, một người viết sách còn không kiểm soát được nhân vật trong sách của mình à?”

Thánh Cổ Kim lắc đầu: “Cô có thể thay đổi nhiều góc độ và tư duy để nhìn nhận vấn đề không? Nói chuyện với cô, ta cảm thấy rất khó khăn”.

U không phục nói: “Cô nói đi”.

Thánh Cổ Kim nói: “Chẳng hạn như cuốn sách này có rất nhiều độc giả, tại sao người đọc lại thích cuốn sách này? Có khả năng nào là vì họ thích một nhân vật nào đó trong các nhân vật không? Khi ngày càng có nhiều người thích những nhân vật này, họ ban cho nhân vật này có một cuộc đời khác… Nói một cách đơn giản, nếu người viết sách này làm loạn, động đến nỗi bất an của người đọc thì sẽ phải gánh chịu hậu quả, hậu quả đó là tự hại mình, mà ông ta chắc chắn sẽ không thể gánh nổi hậu quả này, chẳng hạn như mọi người không đọc nữa, mình ông tự đọc đi”.

U: “…”

Thánh Cổ Kim khẽ nói: “Nếu những suy đoán này của ta là đúng thì sức mạnh tín ngưỡng nào mới là đáng sợ nhất? Chính là sức mạnh niềm tin của “độc giả” trong thế giới thật đó mới là điều đáng sợ nhất… Họ tin vào ai, ai mới thực sự là bất khả chiến bại…”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.