Chương trước
Chương sau
Điều không thể nghi ngờ là thực lực của Cựu Thần cực kì khủng bố, y vừa xông lên, Diệp Quân đột nhiên cảm nhận được một áp lực cực kì đáng sợ.

Dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Quân, Cựu Thần giống như một ngôi sao băng hung hăng đâm thẳng vào chỗ sâu nhất của vạn kiếp Tinh Vân.

Bùm!

Chỗ sâu trong vạn kiếp Tinh Vân trực tiếp bật lên, rất nhiều kiếp lôi trực tiếp bị y chạm vào rồi vỡ vụn.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thần sắc Diệp Quân lộ vẻ xúc động

Bây giờ thực lực của hắn so với vị huynh đài Cựu Thần này vẫn có sự chênh lệch.

Rất nhanh, Cựu Thần trực tiếp bị trấn áp trở về chỗ cũ.

Sau khi chạm đất, trên người Cựu Thần có lôi quang bao phủ, ánh sáng bạc lấp lánh, rực rỡ chói mắt, y vẫn chưa quét sạch những kiếp lôi xung quanh thân mình, mà là cứ để những kiếp lôi đó tuỳ ý dựa gần vào trên người y, sau đó cơ thể y bắt đầu thôn tính, hấp thu.

Một lát sau, y đã hấp thu toàn bộ kiếp lôi ở trên người lại.

Cựu Thần cười nói: “Những kiếp lôi này chính là vật cực kì bổ”.

Diệp Quân nói: “Cựu Thần huynh, nếu như hai chúng ta cùng lên Vũ Trụ Chủ thì cũng chỉ là loài giun dế thôi không?”

“Đương nhiên không phải!”

Cựu Thần nhìn Diệp Quân cười nói: “Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Nền văn minh của Vũ Trụ Chủ cao hơn chỗ này của chúng ta rất nhiều, nhưng cũng không đến mức hai người chúng ta đều là loài giun dế ở đó. Tiểu huynh đệ, không nên tự coi thường bản thân, chỉ là bọn họ được sinh ra trong môi trường tốt hơn chúng ta mà thôi, hai người như chúng ta mà được sinh ra ở phía trên thì đều có thể quét sạch hết tất cả mọi thứ, ta có sự tự tin này, ha ha!”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Không được sinh ra ở phía trên, cũng có thể quét sạch”.

Cựu Thần đánh giá Diệp Quân một cái, sau đó cười to nói: “Tốt tốt, đây mới có chút giống với bộ dạng người luyện kiếm, ha ha!”

Diệp Quân cũng nở nụ cười.

“Chê cười rồi!”

Nhưng vào lúc này, một loạt âm thanh đột nhiên từ trên vạn kiếp Tinh Vân chậm rãi truyền đến.

Diệp Quân nhíu mày, hắn ngẩng đầu nhìn sang kia, chỉ thấy trên mảnh vạn kiếp tinh vân kia, một khuôn mặt hư ảo chậm rãi bay tới, nó lại trực tiếp không nhìn mảnh vạn kiếp tinh vân kia, cứ bay thẳng tắp tới trên đỉnh đầu bọn họ.

Là khuôn mặt của một người đàn ông, biểu cảm hiển nhiên là người tới không phải kẻ lương thiện.

Diệp Quân nhìn đối phương, hắn cũng không quen biết đối phương, nhưng hắn lại có thể đoán được đại khái tại sao đối phương lại đến đây.

Gương mặt hư ảo kia dùng thần thái như một vị thần linh đang nhìn xuống một loài giun dế thấp kém để nhìn Diệp Quân, “Ngươi chính là tên Diệp Quân kia”.

Diệp Quân cười nói: “Đúng”.

Gương mặt hư ảo kia nhìn chằm chằm hắn: “Ta thật sự rất chờ mong ngươi đến Vũ Trụ Chủ, thật sự rất mong đợi”.

Diệp Quân nở nụ cười: “Ngươi chính là người có hôn ước với cô nương Toại Cổ Kim kia?”

Khuôn mặt hư ảo kia nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thật ra, chuyện này thật đúng là không thể trách ta được, ta cũng là người bị hại...”

“Câm miệng!”

Gương mặt hư ảo kia đột nhiên rống giận lên, y nhìn chằm chằm vào Diệp Quân không rời, sát ý trong đôi mắt giống như bản chất: “Tên tạp chủng đê tiện nhà ngươi… Ngươi thật đáng chết, đáng chết!”

Nói xong đến lời cuối cùng, giọng nói của y trở nên vô cùng dữ tợn, hơn nữa còn như để lộ ra một loại sức mạnh quỷ dị, nhưng mà, khi cỗ sức mạnh này tới nơi này, đã trở nên cực kì yếu, nhưng vẫn có thể khiến cho mảnh vạn kiếp Tinh Vân kia bị rung động mạnh.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta và Toại cô nương là yêu nhau thật lòng, khi cô ta rời đi, sợ cô đơn, cho nên đã bảo ta cho cô ta một đứa bé, ngươi muốn trách thì cứ trách ta, tuyệt đối đừng trách Toại cô nương, tất cả mọi sai lầm đều là lỗi của ta”

Tiểu Tháp: “....”

Gương mặt hư ảo kia đột nhiên trở nên dữ tợn, nhưng rất nhanh, thần sắc của y lại dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh, y nhìn xuống Diệp Quân: “Hi vọng ngươi đến Vũ Trụ Chủ sớm một chút, thật sự rất hi vọng”.

Nói xong, y trở nên càng ngày càng hư ảo.

Sau khi gương mặt hư ảo kia biến mất, Cựu Thần cười nói: “Đệ đang cố ý chọc giận hắn ta?”

Diệp Quân nói: “Không, ta đang nói cho chân tướng cho hắn biết”.

Cựu Thần có hơi nghi hoặc, nhưng rất nhanh y đã hiểu ra.

Diệp Quân nói như vậy, thật ra chính là đang nhắc nhở người đàn ông thần bí kia chuyện này không bình thường.

Nhân vật tuyệt thế như Toại Cổ Kim, làm sao có thể dễ dàng yêu một người đàn ông như vậy? Hơn nữa, còn cam tâm tình nguyện sinh con cho một người đàn ông?

Chuyện này liệu có bình thường không?

Chắc chắn là không bình thường.

Cựu Thần nói: “Có lẽ hắn ta đã hiểu ý của đệ, nhưng mà hắn vẫn muốn giết đệ”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì điều này không chỉ liên quan đến thể diện và tôn nghiêm của một người đàn ông, mà còn liên quan đến thể diện và tôn nghiêm của cả một thế lực, ẩn trong hành động của Toại cô nương kia đều có dương mưu, người đàn ông kia biết rõ chuyện này không đơn giản, nhưng hắn ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có giết ta, hắn ta và thế lực phía sau hắn ra mới không bị người khác nhạo báng”.

Cựu Thần quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Không có cách giải quyết nào khác sao?”

Diệp Quân lắc đầu, “Từ xưa đến nay, dương mưu khó giải”.

Cựu Thần nở nụ cười.

Diệp Quân nghi hoặc: “Lão ca cười cái gì?”

Cựu Thần cười nói: “Đệ sợ bọn họ sao?”

Diệp Quân nói: “Lão ca cảm thấy thế nào?”

Cựu Thần nhìn Diệp Quân: “Lão đệ thật không đơn giản, thật đấy”.

Diệp Quân trừng mắt nhìn, không nói lời nào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.