Chương trước
Chương sau
Đối với những người trong tranh như bọn họ mà nói, đừng nói muốn sáng tạo ra một loại thời gian, chỉ là thay đổi thời gian ban đầu đã là một việc làm cực kì khó khăn rồi.

Bao gồm cả sự sống và cái chết.

Nhưng đối với người ngoài tranh thì sao?

Tất cả những gì họ cần là một nét vẽ.

Một nét có thể tăng, một nét có thể giảm.....

Một nét có thể sống, một nét có thể chết.

Người phụ nữ váy trắng kia có thể quay ngược thời gian, có thể thay đổi sự sinh tử, rất đơn giản, bởi vì bà ấy là người phá hư, bà ấy và hàng tỷ tỷ sinh linh này, không ở cùng một chiều không gian.

Người phụ nữ kia nhìn hang tỷ tỷ vũ trụ này, giống như là người vẽ tranh nhìn tranh vẽ...

Mà người trong tranh, làm sao có thể đánh nổi người ngoài tranh?

Hai mắt Toại Cổ Kim chậm rãi nhắm lại, đương nhiên, cô ta còn có một suy đoán to gan, chỉ là, cái suy đoán kia thật sự có hơi hoang đường, bởi vậy, cô ta không có nghĩ sâu xa thêm nữa.

Đó chính là, cái người phụ nữ váy trắng kia có khả năng không phải chỉ phá vòng một tầng, mà là...

Cô ta không sâu nghĩ thêm về vấn đề này nữa, tay phải cô ta nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, trong bụng có một sinh mệnh mới.

Mà ở giây phút mà sinh mệnh này xuất hiện, cô ta cũng đã cảm giác được chỗ đáng sợ của sinh mệnh này.

Từ khi sinh ra, số phận đã không được rõ ràng.

Tại sao không lại không rõ ràng?

Bởi vì không ở trong đạo!

Cuốn 《Kinh Phá Bích 》 trong tay cô ta đang run nhè nhẹ.

Chỉ có mình cô ta biết, sở dĩ cô ta có thể cầm trong tay cuốn 《Kinh Phá Bích 》, là bởi vì đứa bé trong bụng, đứa bé kia rắn rỏi áp chế nhân quả khủng bố mà bản thân cuốn 《Kinh Phá Bích 》mang theo.

Bởi vì đứa bé đang ở trong bụng cô ta, số mệnh của đứa bé cũng như là số mệnh của cô ta.

Một số việc đã từng không thể làm, bây giờ cô ta lại có thể làm.

Tất cả nhân quả đều không vận thêm vào thân!

Bóng dáng đột nhiên nói: “Toại chủ, dòng họ Đạo Thương đang rất phẫn nộ... Bây giờ bọn họ đã điều tra rõ phụ thân của đứa bé trong bụng ngài là Diệp công tử... Bây giờ Diệp công tử không thể nào có khả năng chống lại bọn hắn”.

Toại Cổ Kim vô cảm: “Ồ”.

Trong giọng nói không hề có chút cảm xúc nào.

Bóng dáng không dám nói gì nữa.



Vạn kiếp tinh vân, ở trong mảnh tinh vân kia, từng trận tia lửa điện như những con rắn bạc lóe ra.

Bỗng dưng, một tia ánh sáng trắng phóng lên cao, trực tiếp xông vào trong mảnh tinh vân kia, sức mạnh cường đại xông vào trong tinh vân, đột nhiên khuấy đảo mảnh tinh vân kia đến mức long trời lở đất, không ít kiếp lôi đã bị phá tan một cách khủng khiếp.

Mà ngay khi ánh sáng trắng kia vọt tới khu vực trung gian, đột nhiên một trận kiếp lôi màu đỏ như máu đáng sợ oanh tạc xuống.

Bùm!

Trong nháy mắt, ánh sáng trắng kia rơi xuống thẳng tắp, cũng không biết rơi bao lâu thì ánh sáng trắng kia mới dừng lại, ánh sáng trắng tản đi, là một gã nam tử áo trắng, y phong thần tuấn dật, tóc dài tung bay theo gió, trong mắt tràn ngập khí chất cuồng dã.

Người này, chính là Cựu Thần!

Cựu Thần ngẩng đầu nhìn mảnh tinh vân vạn kiếp kia, cười to nói: “Tốt tốt, lại nào!”

Dứt lời, y lại hóa thành một ánh sáng trắng phóng lên trời.

Mà không bao lâu sau, y lại lần nữa bị trấn áp trở về chỗ cũ.

Ngay khi y muốn ra tay thêm lần nữa, mảnh Vạn Kiếp Tinh Vân kia đột nhiên rung động, ngay sau đó, một khuôn mặt hư ảo đột nhiên xuyên qua mảnh Vạn Kiếp Tinh Vân kia, đi tới đỉnh đầu Cựu Thần.

Cựu Thần nhíu mày.

Khuôn mặt kia nhìn Cựu Thần: “Thay ta giết một người, sau khi chuyện thành công, ta giúp ngươi đột phá ràng buộc của thuỷ tổ”.

Cựu Thần nhìn khuôn mặt kia: “Ai”.

Khuôn mặt kia nói: “Diệp Quân!

Cựu Thần nhíu mày: “Không biết”.

Khuôn mặt kia nhìn chằm chằm y: “Cái này không quan trọng, điều quan trọng là, hắn ta ở vũ trụ này của ngươi”.

Cựu Thần cười nói: “Ta với hắn không thù không oán, tại sao phải đi giết hắn?”

Khuôn mặt kia nói: “Nếu ngươi giết được hắn, ta giúp ngươi rời khỏi nơi này, để ngươi tự mình đột phá gông cùm xiềng xích của thuỷ tổ!”

Cựu Thần phẩy phẩy tay: “Ta và hắn không ân không oán, tại sao lại phải đi giết? Sống ở trên đời, chuyện gì cũng có thể làm, nhưng chuyện trái với lương tâm thì không thể làm, về phần đi lên... Nếu như ta mà đi lên, đó là do ta có năng lực, nếu như cả đời này ta không thể lên được, đó cũng là vấn đề của chính ta, không thể trách được người khác”.

Khuôn mặt kia nhìn xuống Cựu Thần: “Đây là cơ hội ngàn năm có một của ngươi”.

Cựu Thần cười to nói: “Tự tin sống trên đời, không làm việc thẹn với lòng, sau khi chết dám đối mặt với trời xanh”.

Dứt lời, y không hề để ý tới khuôn mặt kia nữa, tiếp tục phóng thẳng lên chỗ mảnh Vạn Kiếp Tinh Vân kia... Nhưng rất nhanh, y lại bị đánh quay trở về chỗ cũ.

Trong Tiểu Tháp, ba trăm năm sau

Trước cửa điện Quan Huyên, Diệp Quân nằm trên ghế, có một quyển sách cổ úp trên mặt.

Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, ấm áp.

Không biết đã ngủ được bao lâu, Diệp Quân đột nhiên đứng dậy, hắn duỗi lưng một cái, trên người nhất thời tản mát ra một ít sức mạnh tín ngưỡng…

Mà những sức mạnh tín ngưỡng đó, đương nhiên là màu trắng.

Tín ngưỡng thuần khiết!

Diệp Quân hít sâu một hơi, hắn nhìn về phía xa xa, liếc mắt một cái đã thấy được toàn bộ Vũ Trụ Quan Huyên, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

Bây giờ đang ở trong Vũ Trụ Quan Huyên.

Lời Diệp Quân nói gọi là chính sách.

Là luật nơi này, hắn nói gì thì phải làm nấy.

Hắn chính là thần!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.