Chương trước
Chương sau
Diệp Quân mỉm cười nói: “Tháp gia, nếu như đàn ông không có năng lực, vậy thì thật đúng là không đáng một đồng”.

Tiểu Tháp thấp giọng thở dài: “Lời nói của ngươi khiến cho ta nghĩ tới một người quen cũ”.

Diệp Quân hỏi: “Ai?”

Tiểu Tháp nói: “Tử Nhi chủ mẫu, có lẽ có rất nhiều người đều đã quên cô ta”.

Diệp Quân biết, người mà Tháp gia nói đến có lẽ là một nhân vật thuộc thế hệ của gia gia.

Tiểu Tháp lại nói: “Cho nên, ngay từ đầu, Toại cô nương và ngươi đều chỉ là giả thôi sao?”

Diệp Quân cười nói: “Tháp gia, ngươi nghĩ mà xem, một nhân vật như cô ta sao lại có thể dễ dàng yêu một người nam nhân đến vậy? Ta cũng chỉ có ở được coi là ưu tú ở trong lòng của Tháp gia ngươi thôi, trong mắt của chủ nhân bút Đại Đạo và cô ta, ta thật ra cũng chỉ là một tên phú tam đại mà thôi, trước khi ta và Toại cô nương chỉ là mối quan hệ hợp tác, mà hiện tại, mối quan hệ hợp tác đã kết thúc, kế tiếp, cô ta sẽ đối xử với ta như thế nào, thật ra ta cũng không biết”.

Tiểu Tháp thấp giọng thở dài: “Tiểu tử kia, ngươi thật sự sống không dễ dàng gì”.

Diệp Quân cười cười: “Trở lại đề tài vừa rồi của chúng ta, cái Kinh Phá Bích này rõ ràng là một cái món đồ cực kì quan trọng, hai người bọn họ lợi hại như vậy mà đều cần phải dùng trí mưu và lên kế hoạch để đạt được, rõ ràng ở Vũ Trụ Chủ còn có nhân vật rất khủng bố khiến cho bọn họ sợ hãi, theo ta đoán, còn có một số Kinh Phá Bích đang ở trong tay những nhân vật cấp cao kia, hoặc là đang ở một số nơi mà khiến cho bọn họ sợ hãi…”

Nói xong, trong mắt hắn hiện ra sự lo lắng.

Tiểu Tháp nói: “Ý của ngươi là, bọn họ rất có thể sẽ dùng kế ly gián với ngươi, lợi dụng ngươi để đối phó...... Không đúng, lợi dụng người phía sau ngươi để đối phó với những thế lực khủng bố chưa rõ kia”.

Diệp Quân gật đầu.

Tiểu Tháp nói: “Lúc trước chủ nhân bút Đại Đạo không phải đã đến tìm ngươi hợp tác sao? Tại sao không bắt tay với ông ta?”

Diệp Quân lắc đầu: “Hợp tác với ông ta, là đang lột da hổ, hơn nữa, ông ta cũng không phải thật sự muốn hợp tác với ta, mà là muốn lợi dụng ta để đối phó với Toại Cổ Kim, nếu như ta thật sự bắt tay với ông ta để tiêu diệt Toại Cổ Kim, vậy kết cục sẽ như thế nào?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Nếu Toại Cổ Kim không còn, ông ta sẽ dồn ngươi vào chỗ chết giống như trước kia!”

Diệp Quân gật đầu: “Giữa hai sự lựa chọn, địch đe doạ để ta phục tùng, ta giả điếc thuận thế nương theo. Đơn giản mà nói, nếu như tiểu quốc bị kẹp ở giữa hai đại quốc, điều mà tiểu quốc phải làm, tuyệt đối không phải là lập tức đi đầu hàng hay gia nhập vào bên nào, bởi vì nếu như đầu hàng gia nhập vào bên nào thì cũng sẽ xuất hiện hai tình huống: Thứ nhất, tiểu quốc đó và đại quốc mà nó đầu hàng gia nhập sẽ diệt đại quốc còn lại kia, thế nhưng, tiểu quốc chắc chắn là sẽ đối tượng bị lợi dụng, hơn nữa, một khi diệt được một quốc gia khác kia, tiểu quốc cũng sẽ không còn giá trị lợi dụng; thứ hai, tiểu quốc sẽ bị một đại quốc khác dồn vào con đường chết... Mà đại quốc mà nó đầu hàng gia nhập vào chắc chắn sẽ không liều mạng vì tiểu quốc đó, đại quốc mà nó đầu hàng gia nhập vào sẽ cung cấp tài nguyên, ta cung cấp tài nguyên cho ngươi nhưng ngươi sẽ bị mình đi chinh chiến…”

Tiểu Tháp: “....”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Điều bây giờ ta muốn làm không phải là đi hợp tác với ai, mà không hợp tác với ai cả, mà bọn họ chắc chắn đều muốn có được sự ủng hộ của ta, bởi vậy, cho dù bọn bọ có nhằm vào ta, nhưng cũng chỉ mang tính tượng trưng, nhắm vào chỉ là mang tính uy hiếp, mục đích cuối cùng, vẫn là vì để lôi kéo được ta, cũng chính là, bọn họ chắc chắn sẽ cho ta một cái tát, sau đó lại cho ta ăn một viên kẹo để cho ta ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không thật sự dồn ta vào con đường chết. Nhưng nếu ta đầu hàng gia nhập vào một bên thì bên còn lại chắc chắn sẽ đồn ta vào chỗ chết...”

Tiểu Tháp nói: “Thì ra là thế... Kế tiếp ngươi có dự định gì không?”

Diệp Quân nói: “Đi đến Vũ Trụ Chủ”.

Tiểu Tháp cả kinh nói: “Ngươi muốn chủ động đi đến Vũ Trụ Chủ?”

Diệp Quân gật đầu.

Tiểu Tháp nói: “Phát triển ở chỗ này không được sao?”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Thứ nhất, ta đương nhiên muốn phát triển xong rồi mới đi đến Vũ Trụ Chủ, thứ hai, bọn họ sẽ không cho ta quá nhiều thời gian, ta ở lại chỗ này, hoàn toàn không biết gì về Vũ Trụ Chủ, sẽ rất bị động, ngươi có tin 'không, không bao lâu nữa, sẽ đặt cho ta là ‘Kẻ địch ngoại xâm’…”

Tiểu Tháp: “...”

Diệp Quân nói: “Ta đi đến Vũ Trụ Chủ chính là để tìm cách biến từ bị động thành chủ động, cũng là muốn nói cho bọn hắn, ta bằng lòng tiếp tục chơi với bọn hắn để họ không xử ta trước... Hơn nữa, ở cái vũ trụ này, ta đã không còn kẻ thù nữa”.

Nói xong, hắn nở nụ cười: “Ta cũng giống như những người làm công ăn lương, tiền lương tới tay, có mặt mũi được ba ngày, ba ngày sau, lại phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày..”.

Sau khi trải qua màn dẹp loạn máu me, vấn đề trong nội bộ của vũ trụ Quan Huyên đều bị quét sạch, hiện tại toàn bộ vũ trụ Quan Huyên như thật sự được bện thành một sợi dây thừng chặt chẽ, sở hữu sự đoàn kết mà từ trước đến này chưa từng có.

Một ngày sau, Diệp Quân đột nhiên đưa ra một quyết định, đó chính là thu lại toàn bộ vũ trụ Quan Huyên vào trong tiểu Tháp, mà bây giờ, tất cả mọi chuyện bên trong vũ trụ Quan Huyên, hắn đều tự mình xử lý...



Vũ Trụ chủ.

Trong một tòa đại điện, trong đại điện trống rỗng chỉ có một mình Toại Cổ Kim, cô ta ngồi ở giữa đại điện, một cái bàn dài thật lớn được đặt ở trước mặt cô ta, trên chiếc bàn dài là một tấm bản đồ rộng gần trăm trượng.

Ánh mắt của cô ta dừng lại ở một chỗ trên biển, nơi đó biển chỉ to bằng ngón tay cái.

Hải vực Sinh Mệnh!

Lúc này, bóng dáng lặng yên xuất hiện ở trước mặt cô ta, bóng dáng cung kính hành lễ: “Toại chủ”.

Toại Cổ Kim thu hồi ánh mắt từ trên tấm bản đồ lại: “Sao rồi?”

Bóng dáng nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo đã không còn chút tung tích, về phần tên Diệp Quân kia... Hắn ta còn ở hải vực Sinh Mệnh”.

Toại Cổ Kim không nói gì, cô ta chậm rãi đứng dậy, sau đó đi tới cửa đại điện, cô ta ngẩng đầu nhìn ra, cuối tầm mắt, là ngân hà mênh mông vô bờ bến, một lát sau, khóe miệng cô ta hiện lên một tia châm chọc: “Vũ trụ mênh mông không biên giới, đại đạo trường sinh... Ai đã từng biết được, tất cả đều hư ảo?”

Nói xong, cô ta lòng bàn tay mở ra, cuốn sách《Kinh Phá Bích》 không còn nguyên vẹn xuất hiện ở trong tay cô ta, nhìn cuốn sách 《Kinh Phá Bích》trong tay, cô ta lại nói: “Vốn dĩ ta chỉ có ba phần tin tưởng đới với cuốn sách này, nhưng bây giờ...”

Giờ khắc này, trong mắt cô ta có một loại hào quang trước nay chưa từng có.

Người phá hư!

Nghe đồn, vũ trụ vô tận này đều là hư ảo, không chân thật...

Thật ra, đây cũng không phải chỉ là nghe đồn, mà là theo câu nói của một vị kỳ nhân, cũng chính là vị kỳ nhân đã sáng tạo ra Kinh Phá Bích kia, câu mở đầu của Kinh Phá Bích chính là: Tất cả đều là ảo, ta và ngươi cũng chỉ là ảo.

Vốn dĩ cô ta vẫn giữ thái độ hoài nghi với điều này, dù sao, trong vũ trụ tinh hà vô tận này, hàng tỷ tỷ sinh linh này... Sao lại là hư ảo được cơ chứ?

Mà cô ta truy tìm 《Kinh Phá Bích》, cũng là muốn chứng thực điều này, nhưng bây giờ, cô ta tin tưởng những gì vị kỳ nhân kia nói là sự thật.

Người phụ nữ váy trắng!

Trong đầu cô ta lại hiện ra hình ảnh người phụ nữ mặc váy trước kia lần nữa, người phụ nữ váy trước kia tất là người phá hư.

Tạo ra thời gian!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.