Gọi nhanh lên!
Diệp Quân có chút đỡ không nổi, Phạn Chiêu Đế này thật sự quá kiêu ngạo.
Hắn chưa từng thấy người nào lớn lối như vậy.
Cô cô mà cũng không sợ?
Lúc trước người này từng bị cô cô chỉnh rồi đó chứ.
Sao cô ta dám!
Diệp Quân lại nói: "Phạn Chiêu Đế, ta gọi thật đó!"
Phạn Chiêu Đế lạnh nhạt nói: "Ta chờ".
Diệp Quân hô lên: "Cô cô!"
Không ai đáp lời.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn tinh không xa xôi, gọi lại: "Cô cô?"
Vẫn không ai trả lời.
Diệp Quân bối rối.
Hắn gọi người khác: "Cha?"
Vẫn không có bất kỳ ai đáp lại.
"..."
Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, trên mặt như phủ thêm một tầng sương lạnh, hơi lạnh tỏa ra khắp nơi: "Thứ lưu manh ngày ngày chỉ biết lêu lỏng với đàn bà, ngươi thấy mình có xứng bị đánh không?"
Diệp Quân há hốc mồm: "Phạn Chiêu Đế, cô đang nói gì vậy, cô..."
Phạn Chiêu Đế đột nhiên cách không vung một quyền về phía Toại Cổ Kim, Diệp Quân thấy thế thì lập tức hóa thành một luồng kiếm quang vọt tới trước mặt Toại Cổ Kim rồi chém xuống một kiếm.
Lúc này hắn đã vận dụng cả ba loại sức mạnh huyết mạch.
Đối mặt với người phụ nữ kinh khủng này, hắn thật sự không dám bất cẩn chút nào.
Chiêu kiếm vừa chém xuống, một luồng ánh sáng màu đỏ thẳm bị hắn cưỡng chế dừng lại ngay tại chỗ, nhưng hai tay hắn đã nứt toác, máu tươi chảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3379570/chuong-5688.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.