Trong đường hầm thời không.
Diệp Quân vốn chỉ ôm eo Toại Cổ Kim nhưng vì khoảng cách quá xa hoặc tốc độ quá nhanh mà biến thành ôm cả người cô ta vào lòng, mặt đối mặt.
Eo cô ta rất bé, ôm vào cực vừa tay.
Hắn kề trán sát vào Toại Cổ Kim, cảm giác mềm mại áp vào cơ thể và lòng bàn tay khiến trong lòng hắn râm ran khó nhịn.
Toại Cổ Kim cứng đờ, thốt lên: “Cho ta vào tháp”.
Diệp Quân ma xui quỷ khiến mà đáp: “Không cho”.
Toại Cổ Kim ngẩng phắt lên làm hắn nhận ra mình lỡ lời, vội chữa cháy: “Sắp đến rồi”.
Cô ta mới im lặng nghiêng đầu sang bên, đặt cằm lên vai hắn.
Tay Diệp Quân cũng biết điều mà chỉ ôm eo chứ không làm gì khác.
Mặt Toại Cổ Kim hơi đỏ lên, không phải vì nghĩ nhiều mà là vì huyết mạch trong người.
Nó vốn bị ba loại huyết mạch của Diệp Quân trấn áp, lại còn vì từng dung hợp mà bao gồm một ít thuộc tính của phong ma. Bây giờ khoảng cách quá gần, hơi thở đàn ông và huyết mạch trong người hắn khiến cô ta sinh ra một cảm giác lạ lẫm.
Nếu mà nói một cách phức tạp thì giống như linh hồn rời khỏi thân thể, cả người cứ mông lung như đi trên mây, trời đất quay cuồng đảo điên. Những suy nghĩ đáng xấu hổ xuất hiện trong đầu nhưng lại không điều khiển được thân thể, càng không muốn nghĩ thì những suy nghĩ kia càng trở nên rõ ràng như vong hồn đeo bám không dứt. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3379569/chuong-5687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.