Chương trước
Chương sau
Trong đường hầm thời không.

Diệp Quân vốn chỉ ôm eo Toại Cổ Kim nhưng vì khoảng cách quá xa hoặc tốc độ quá nhanh mà biến thành ôm cả người cô ta vào lòng, mặt đối mặt.

Eo cô ta rất bé, ôm vào cực vừa tay.

Hắn kề trán sát vào Toại Cổ Kim, cảm giác mềm mại áp vào cơ thể và lòng bàn tay khiến trong lòng hắn râm ran khó nhịn.

Toại Cổ Kim cứng đờ, thốt lên: “Cho ta vào tháp”.

Diệp Quân ma xui quỷ khiến mà đáp: “Không cho”.

Toại Cổ Kim ngẩng phắt lên làm hắn nhận ra mình lỡ lời, vội chữa cháy: “Sắp đến rồi”.

Cô ta mới im lặng nghiêng đầu sang bên, đặt cằm lên vai hắn.

Tay Diệp Quân cũng biết điều mà chỉ ôm eo chứ không làm gì khác.

Mặt Toại Cổ Kim hơi đỏ lên, không phải vì nghĩ nhiều mà là vì huyết mạch trong người.

Nó vốn bị ba loại huyết mạch của Diệp Quân trấn áp, lại còn vì từng dung hợp mà bao gồm một ít thuộc tính của phong ma. Bây giờ khoảng cách quá gần, hơi thở đàn ông và huyết mạch trong người hắn khiến cô ta sinh ra một cảm giác lạ lẫm.

Nếu mà nói một cách phức tạp thì giống như linh hồn rời khỏi thân thể, cả người cứ mông lung như đi trên mây, trời đất quay cuồng đảo điên. Những suy nghĩ đáng xấu hổ xuất hiện trong đầu nhưng lại không điều khiển được thân thể, càng không muốn nghĩ thì những suy nghĩ kia càng trở nên rõ ràng như vong hồn đeo bám không dứt. Cô ta chỉ cảm thấy mình như bị đào rỗng, sinh ra khao khát muốn tìm thứ gì đó không rõ đến bù đắp lại.

Nói đơn giản lại: ham muốn.

Diệp Quân cũng không khá hơn bao nhiêu, tuy lý trí còn đó nhưng cơ thể đã phản ứng.

Nhưng so với những suy nghĩ "xấu hổ" của Toại Cổ Kim, hắn chỉ muốn vui vẻ ôm lấy cô ta.

Toại Cổ Kim thường ngày là người cao ngạo xa cách, ăn nói cẩn trọng, lạnh lùng với mọi người. Giờ phút này nằm trong tay hắn lại có vẻ yếu ớt khiến hắn cảm thấy kỳ lạ, bỗng bất ngờ hôn lên tai cô ta.

Toại Cổ Kim giật nảy mình, hai tay quắp chặt quanh eo hắn, đáp trả bằng cách cắn lên vai. Cảm giác là lạ xông lên từ bụng dưới rồi lan tràn khắp cơ thể, tiến vào linh hồn cô ta.

Không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả nó!

Một hồi sau, cảm giác ấy và những khó chịu, râm ran và xấu hổ cũng rút đi như thủy triều.

Toại Cổ Kim trở lại như bình thường.

Sau đó bất ngờ phát cáu đấm vào eo Diệp Quân.

Trai gái gì cũng vậy, trước chuyện ấy thì như ma, xong rồi thì như Phật.

Nói văn nhã hơn thì lúc này làm hiền nhân đang vô cùng lý trí.

Một hồi sau, họ xuất hiện ở một vùng tinh không lạ lẫm.

Toại Cổ Kim xoay mặt đi, vừa ngượng ngùng vừa tức tối, cho rằng mình như vậy đều là do đàn ông gây ra, nếu trên đời không có đàn ông thì cô ta đã không xấu hổ như vậy.

Đi được vài bước, cô ta nhận ra Diệp Quân không đi theo, quay lại thì thấy hắn đã ngồi xổm xuống, miệng trào máu tươi.

Toại Cổ Kim hết hồn, chợt nhớ lại ban nãy tu vi đã khôi phục nên đấm hắn vô cùng cật lực.

Lý trí nói rằng cô ta có khôi phục trở lại thì cũng không đánh chết hắn nổi nhưng vẫn đi về phía hắn, lạnh lùng hỏi: “Chết chưa?"

Diệp Quân: “Đau”.

Lại ói ra một ngụm máu.

Toại Cổ Kim vẫn lạnh tanh: “Ta có dùng sức đâu”.

Diệp Quân yếu ớt nói: “Ta lại không đề phòng cô... Thôi đi trước đi, để ta nghỉ một lát là được”.

Toại Cổ Kim xoay người đi, chưa được bao nhiêu đã quay về đỡ hắn dậy: “Bớt giả đò, đi”.

Diệp Quân: “ ...”

Hắn không dám được voi đòi tiên, bèn nương theo đứng dậy rồi nắm tay cô ta, mà cô ta cũng không từ chối.

"Ha ha!"

Bỗng có tiếng cười khẩy truyền tới: “Thật là chàng hữu tình, nàng hữu ý!"

Diệp Quân nghe mà như lâm đại địch.

Hắn quay lại, thấy một cô gái mặc áo đỏ như máu đứng đó.

Phạn Chiêu Đế!

Sao người này lại ở đây?! Hắn kinh hãi, vội vàng kéo Toại Cổ Kim ra sau lưng để bảo vệ, hai mắt không rời khỏi Phạn Chiêu Đế.

Đối phương thấy hắn bảo vệ Toại Cổ Kim như vậy thì sa sầm mặt.

Diệp Quân nói với Toại Cổ Kim: “Cô đi trước đi”.

Cô ta lắc đầu.

Diệp Quân: “Đi đi. Ta không chắc có thể thắng cô ta, ta không muốn cô cũng gặp phải mệnh hệ gì”.

Toại Cổ Kim lẳng lặng nhìn hắn.

Phạn Chiêu Đế nghe vậy thì nhíu mày, biến mất, tung ra một tia máu về phía Diệp Quân.

Hắn hoảng hốt vung kiếm ra.

Uỳnh!

Kiếm quang vỡ, hắn bị đánh bay mấy vạn trượng, vừa dừng lại đã ói máu.

Lần này là ói thật.

Trên người cũng xuất hiện vô số vết rạn.

Chỉ ăn một đòn thôi mà trọng thương thế này!

Diệp Quân bất ngờ kêu lên: “Mẹ nó! Cô chơi hack hả?!"

Phạn Chiêu Đế biến mất.

Đồng tử Diệp Quân mở lớn.

Một lần nữa bị đập bay.

Chiếu dưới hoàn toàn!

Diệp Quân ngu người.

Sao tự dưng cô ta mạnh lên dữ vậy?

Má nó chứ!

Lại còn nhanh hơn hắn!

Ai bật hack cho mà chơi à?

Thấy Phạn Chiêu Đế còn muốn đánh nữa, hắn la lên: “Đánh nữa là ta gọi cô cô đấy!"

"Gọi đi!"

Phạn Chiêu Đế trừng hắn: “Lẹ lên, gọi ta xem”.

Diệp Quân cứng đờ như đá.

Vãi!

Tự dưng phách lối dữ vậy?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.