Chương trước
Chương sau
Toại Cổ Kim đáp: “Không phải là vấn đề về huyết mạch, mà là thực lực hiện giờ của ngươi vẫn chưa đủ.”

Diệp Quân lắc đầu: “Nếu ngay cả ta còn không chịu được thì cô càng không thể chịu được.”

Toại Cổ Kim yên lặng.

Diệp Quân nằm trong lòng của cô ta, giương mắt lên là có thể nhìn cảnh sắc vô tận. Nhưng giờ phút này, hắn chỉ muốn ngất đi cho xong. Nhưng hắn biết, bây giờ hắn không thể ngất, nếu hắn ngất rồi, huyết mạch thần bí này sẽ hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

Nhưng giờ phút này ý thức của hắn đã dần trở lên mơ hồ.

Toại Cổ Kim bỗng nhiên cất tiếng: “Trò chuyện chút.”

Hiển nhiên cô ta cũng nhận ra là không được để Diệp Quân bất tỉnh vào lúc này.

Diệp Quân yếu ớt hỏi: “Nói chuyện gì?”

Toại Cổ Kim đáp: “Trật tự của ngươi.”

Đôi mắt đã gần như nhắm nghiền của Diệp Quân lập tức mở ra, bên trong còn có ánh sáng: “Được được.”

Toại Cổ Kim rủ mắt nhìn hắn: “Ta không đánh giá cao trật tự của ngươi.”

Diệp Quân đáp: “Ta biết.”

Toại Cổ Kim nói: “Vũ trụ rất lớn, có rất nhiều nền văn minh, mỗi nền văn minh đều có chế độ và quy tắc của riêng mình. Ngươi muốn hợp nhất những nền văn minh vũ trụ này lại với nhau để tuân theo trật tự Quan Huyên của ngươi, điều này không thực tế. Hơn nữa, sự nguy hại của một kẻ độc quyền nó đáng sợ hơn so với những gì ngươi tưởng tượng rất nhiều, bởi vì điều đó có nghĩa là…”

Diệp Quân đáp: “Ta biết.”

Toại Cổ Kim nói: “Nhưng ngươi vẫn muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”

Toại Cổ Kim cúi đầu nhìn Diệp Quân: “Vì quyền lợi sao?”

Diệp Quân lắc đầu.

Toại Cổ Kim hỏi: “Vì danh tiếng sao? Dù sao, từ vạn cổ tới nay, không ai có thể thống nhất được toàn bộ vũ trụ.”

Diệp Quân vẫn lắc đầu.

Toại Cổ Kim lại hỏi: “Vì sức mạnh vô thượng sao? Nếu có thể thống nhất được toàn bộ vũ trụ, hấp thụ được sức mạnh tín ngưỡng của tất cả sinh linh trong vũ trụ thì nhất định sức mạnh sẽ không thể nào tưởng tượng được.”

Diệp Quân vẫn lắc đầu.

Cô ta nhìn hắn, có phần nghi ngờ.

Diệp Quân nói: “Toại cô nương, cô cảm thấy cô cô ta có mạnh không?”

Toại Cổ Kim gật đầu, ánh mắt hiện ra sự nghiêm túc: “Mạnh bất khả chiến bại.”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Ta còn có một người ông nội và đại bá, bọn họ cũng mạnh như vậy.”

Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Chỗ dựa của ngươi nhiều thật đấy.”

Diệp Quân miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Cô có biết mấy người vô địch thế gian khi ở cạnh nhau thì sẽ thế nào không?”

Toại Cổ Kim khẽ nheo mắt lại: “Phân thắng bại.”

Diệp Quân gật đầu: “Toại cô nương, cô chưa từng tiếp xúc với cô cô ta nên cô không biết bà ấy đáng sợ như thế nào đâu. Nói như vậy đi, cả vũ trụ này bà ấy chỉ quan tâm cha ta. Cha ta dẫn bà ấy đi dạo quanh vũ trụ chính là để kéo dài thời gian quyết đấu của bọn họ, nhưng ta biết, cha ta cũng không thể kéo dài thêm được bao lâu nữa rồi.”

Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân: “Ngươi có hai mục đích. Một là ngươi muốn trở nên mạnh hơn cả bọn họ, chỉ khi mạnh hơn bọn họ thì ngươi mới có thể ngăn được trận chiến sinh tử của bọn họ, không để cho bi kịch xảy ra. Trước mắt con đường duy nhất đó chính là thống nhất toàn bộ thiên hạ, tập hợp sức mạnh của chúng sinh. Hai, đó là cho dù cuối cùng ngươi không thể vượt qua được bọn họ, nhưng toàn bộ vũ trụ đều đã ở dưới sự thống trị của ngươi, vậy nên cho dù bọn họ có ra tay thì cũng sẽ vì ngươi mà bận tâm đến vũ trụ này.”

Nói đến đây cô ta ngừng lại.

Diệp Quân cười tươi: “Cô đúng là người thông minh nhất mà ta từng gặp.”

Toại Cổ Kim yên lặng, cô ta biết Diệp Quân ở trước mặt không hề nói dối. Ban đầu khi cô ta gặp người phụ nữ váy trắng đó, người phụ nữ đó dường như nhìn ai cũng giống như nhìn con kiến hôi.

Cô ta rất rõ ràng, nếu không phải vì để rèn luyện Diệp Quân thì ngày hôm đó, chỉ sợ là toàn bộ Cựu Thổ sẽ phải biến mất trên cõi đời này. Toàn bộ Cựu Thổ, có hàng tỉ tỉ sinh linh nhưng nếu người phụ nữ đó ra tay thì nhất định không cần phải chớp mắt.

Đôi mắt Diệp Quân bỗng nhiên từ từ nhắm lại.

Toại Cổ Kim thu hồi suy nghĩ, vội nói: “Đừng ngủ.”

Diệp Quân yếu ớt đáp: “Quá mệt rồi.”

Thấy Diệp Quân sắp nhắm mắt lại, Toại Cổ Kim lập tức sốt ruột, trực tiếp bắt lấy tay hắn.

Một giây sau, Diệp Quân chỉ cảm thấy tay mình đang nắm lấy một khối mềm mại.

Hắn sửng sốt.

Toại Cổ Kim hỏi: “Còn muốn ngủ không?”

Giọng nói hơi run rẩy.

Diệp Quân đáp: “Ta càng khó chịu hơn.”

Toại Cổ Kim: “…”

Bởi vì huyết mạch phong ma được kích hoạt, cộng thêm ý chí của hắn vì chống cự lại huyết mạch thần bí đó mà lúc này ý chí gần như đã kiệt quệ, thì làm sao có thể chịu được sự kích thích này của Toại Cổ Kim chứ? Hắn cảm nhận sự mềm mại từ tay truyền tới, lại liên tưởng đến một vài hình ảnh trước đó, hắn cảm thấy huyết mạch toàn thân lập tức sôi sục lên, hắn không còn khống chế được bản thân nữa, nháy mắt xoay người đè Toại Cổ Kim xuống dưới.

Sắc mặt Toại Cổ Kim lập tức thay đổi, cô ta không hề phản kháng, mà chỉ lạnh lùng quan sát Diệp Quân.

Giờ phút này Diệp Quân thực sự đau đớn không chịu nổi nữa, không chỉ bên trong người đau đớn mà chỗ khác cũng đau đớn. Cảm giác đó giống như cơ thể bị phồng khí, sắp bị nổ tung đến nơi.

Nhưng hắn vẫn giữ tia lý trí cuối cùng. Bởi vì hắn biết, nếu hắn làm như vậy sẽ làm tổn thương người phụ nữ trước mặt này.

Nhưng thực sự rất khó chịu!

Hắn cúi đầu, trán hắn chạm nhẹ lên trán Toại Cổ Kim, run giọng hỏi: “Ta chỉ cọ một chút, không tiến vào liệu có được không?”

Toại Cổ Kim cho rằng hắn muốn cọ trán, thế là gật đầu đồng ý.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.