Chương trước
Chương sau
Ở trước bậc đá, một người đàn ông nằm trên đất than khóc đau khổ, chỉ thấy trước ngực gã có một cái lỗ lớn, bên trong có một ngọn lửa màu đồng cổ cháy hừng hực, còn thân xác và thần hồn của gã đang tan biến từng chút một.

Lúc nhìn thấy người đàn ông này, Diệp Quân hơi kinh ngạc, vì người này là một cường giả cảnh giới Đế Chủ.

Người đàn ông nhìn Diệp Quân và Toại Cổ Kim, dường như gã đã nhìn thấy cứu tinh, gã vừa định mở miệng, thân xác và thần hồn của gã đã thành tro bụi.

Phù!

Ngọn lửa màu đồng cổ đột nhiên lao về phía Toại Cổ Kim như sấm sét.

Trong lòng Diệp Quân kinh ngạc, hắn kéo Toại Cổ Kim ra sau người, vung một kiếm ra.

Ầm!

Ngọn lửa màu đồng cổ kia bị nhát kiếm đóng đinh tại chỗ, nhưng nháy mắt, ngọn lửa màu đồng cổ đã bao phủ kiếm Thanh Huyên, muốn đốt cháy nó.

Diệp Quân thả kiếm Thanh Huyên ra, mặc cho nó đốt cháy.

Sau khi đốt một lát, ngọn lửa màu đồng cổ phát hiện hình như không có tác dụng, lập tức hóa thành một ánh lửa bay về trước đại điện đồng cổ, sau đó vững vàng hạ xuống một trong những cột đá.



Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, trước đại điện đồng cổ kia, có bốn cột đá sừng sững, trên mỗi cột đá đều có một ngọn lửa trôi nổi, màu sắc khác biệt, dẫn đầu hai bên trái phải, lần lượt là một ngọn lửa màu đồng cổ và một ngọn lửa màu trong xanh, còn hai cột đá bên dưới lần lượt là một ngọn lửa đỏ như máu cùng một ngọn lửa màu đen vàng.

Diệp Quân nhìn bốn cột đá, hơi kinh ngạc: “Đây là thứ gì?”

Toại Cổ Kim nói: “Đi xem xem.”

Diệp Quân gật đầu: “Ừm.”

Hai người đi lên bậc đá, trong nháy mắt khi họ bước lên bậc đá, một ngọn lửa màu trong xanh bỗng lan từ chân bậc đá xuống.

Hai mắt Diệp Quân khẽ híp lại, phẩy tay áo, kiếm Thanh Huyên đánh thẳng tới.

Ầm!

Vừa đánh nhát kiếm này ra, ngọn lửa màu trong xanh đã bị xé rách thành một cái lỗ lớn.

Diệp Quân và Toại Cổ Kim lại giẫm lên một bước lần nữa, vừa hạ chân xuống, đã tới trước đại điện màu đồng cổ.

Đúng lúc này, bốn ngọn lửa bỗng bùng lên trên những cột đá, xông thẳng về phía Diệp Quân và Toại Cổ Kim, muốn cắn xé bọn họ.

Hai mắt Diệp Quân khẽ híp lại, cầm kiếm chặn trước ngực, vô số trật tự kiếm ý tràn ra, nháy mắt đã khiến bốn ngọn lửa phải rút lui, nhưng bốn ngọt lửa không chịu để yên, điên cuồng xông về phía hai người.

Tay phải của Diệp Quân đột nhiên xoay tròn, một luồng kiếm thế đáng sợ rung chuyển, bốn ngọn lửa bị đánh bay.

Bốn ngọn lửa vẫn muốn xông về phía Diệp Quân, Diệp Quân bỗng mở lòng bàn tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn, hắn hướng về phía bốn ngọn lửa, hô một tiếng: “Thu.”

Một luồng kim quang tuôn ra, chớp mắt, bốn ngọn lửa đã bị thu vào Tiểu Tháp, sau đó bị Tiểu Tháp đàn áp.

Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân quan sát Tiểu Tháp trong tay, cười nói: “Sau khi Tháp gia của ta được thăng cấp, đúng là khác hẳn ha.”

Sau khi Tiểu Tháp được cha Diệp Quân thăng cấp, bây giờ đã có một công năng nuốt trời, là thu được mọi thứ, chỉ cần thứ có thể bị nó thu vào, đều sẽ bị nó đàn áp.

Bây giờ nó cũng có Pháp Tắc Đại Đạo của riêng mình rồi.

Tháp Đạo!

Có điều, cái này cũng cần nó tự tu luyện mài giũa, ông ấy chỉ cho nó chức năng như vậy, cuối cùng có thể phát huy được bao nhiêu, vẫn phải xem chính nó.

Như bây giờ ấy, nó không thu được kiếm Thanh Huyên vào.

Diệp Quân nhìn cửa đại điện trước mặt, cửa lớn đóng chặt.

Hắn đưa Tiểu Tháp cho Toại Cổ Kim: “Cô cầm đi.”

Toại Cổ Kim nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Quân đặt thẳng cái tháp vào tay cô ta: “Sau khi tháp này được ta sửa đổi, năng lực phòng ngự cũng được nâng cao hơn nhiều, nếu có biến, nó có thể bảo vệ cô.”

Nói rồi, hắn xách kiếm Thanh Huyên đi về phía cánh cửa đồng.

Vì không thi triển thần thức được, do đó, hắn cũng không cảm nhận được sau cánh cửa đồng có gì, nhưng giờ này khắc này, hắn lại thấy hơi bất an.

Cầm kiếm Thanh Huyên mà hắn cũng thấy bất an, không cần nghĩ, lần này chắc chắn có nguy hiểm.

Chẳng qua, bây giờ thực lực của hắn đã khác xưa, do đó, hắn cũng không sợ.

Tay cầm kiếm Thanh Huyên của hắn bỗng đâm một kiếm về phía cánh cửa đồng.

Ầm!

Nhát kiếm hung hăng đâm vào cánh cửa đồng, chỉ nghe một tiếng trong trẻo, cánh cửa đồng rung chuyển kịch liệt, tiếp đó xuất hiện hàng loạt vết rạn.

Hai mắt Diệp Quân khẽ híp, tay phải cầm kiếm bỗng xoay tròn, chỉ cần một kiếm đã khiến cánh cửa đồng này hoàn toàn vỡ nát, nhưng đúng lúc này, cả đại điện đồng cổ bỗng rung chuyển dữ dội, khoảnh khắc tiếp theo, không biết Diệp Quân cảm nhận được gì, bỗng lùi lại trước mặt Toại Cổ Kim, hắn nắm lấy Toại Cổ Kim rồi xoay người chạy đi, đúng lúc này, một cây giáo đồng đột nhiên lao ra từ trong điện, nháy mắt đã tới sau người Diệp Quân và Toại Cổ Kim, Diệp Quân bỗng xoay người đâm kiếm về phía trước.

Ầm ầm!

Kiếm quang tan vỡ.

Diệp Quân và Toại Cổ Kim bị đánh bay đi, cú bay làn, bay thẳng ra ngoài thành cổ, cuối cùng, hai người nặng nề rơi xuống đất, cả mặt đất sụp đổ, biến thành một mảnh vực thẳm.

Lúc này, một bàn chân bước ra khỏi điện đồng cổ, khi bước chân giẫm xuống, nháy mắt, lấy xung quanh làm trung tâm, trong tinh vực bán kính hàng tỷ dặm, mọi người đều bị một luồng uy áp đáng sợ che phủ, đồng thời, cảnh giới của mọi sinh linh đè xuống về không!

Chỉ một bước!

Tu vi của hàng tỷ tỷ sinh linh đã mất hết!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.