Chương trước
Chương sau
Tinh vực Sáng Sinh.

Trong tinh không, ngân hà rực rỡ, Diệp Quân và Toại Cổ Kim từ từ bước đi.

Diệp Quân mặc bộ đồ trắng sạch sẽ, quanh eo thắt một dải ruy băng màu tím, khóe miệng chứa ý cười nhàn nhạt, có thể là vì đọc sách quá nhiều, nên trên người có rất ít dấu tích của kiếm tu, không có tí sắc bén nào, khí chất nho nhã chiếm phần hơn, cộng thêm dáng vẻ đường đường trên người hắn, trong mỗi lời nói hành động, đều thể hiện sự ôn tồn lễ độ, không giống kẻ thiển cận tầm thường.

Cạnh hắn, hôm nay Toại Cổ Kim mặc một bộ váy dài màu đen, váy cô đọng như mực, bên trên không có họa tiết gì, toát lên vẻ nghiêm túc, cộng thêm vẻ nói năng thận trọng trên người cô ta, ánh mắt luôn như làn nước mùa thu không có sự sống, điều này càng càng khiến cô ta trông có vẻ khó gần hơn.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Toại cô nương, ta muốn hỏi thăm cô một việc.”

Toại Cổ Kim nói: “Ngươi muốn hỏi chủ nền văn minh của ba nền văn minh lớn trong Cựu Thổ?”

Diệp Quân quay đầu nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh, dường như cô gái này luôn có thể nhìn thấu người khác.

Toại Cổ Kim không quan tâm tới ánh mắt của Diệp Quân, từ từ nói: “Với bọn họ mà nói, thật ra nền văn minh phía sau đã không còn quan trọng nữa.”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Vì đi quá nhanh?”

Toại Cổ Kim nói: “Là đi quá xa, bọn họ cách chúng ta quá xa, với bọn họ mà nói, nền văn minh phía sau chỉ là một gánh nặng.”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Con đường võ đạo này, chung quy cũng là cô đơn, đi càng xa, người bên cạnh càng ít.”

Toại Cổ Kim đột nhiên nói: “Quân vẫn thư thả dạo chơi trên đường tới thiên đường đấy, đừng phí thời gian như trẻ con chơi trong bùn nữa.”

Diệp Quân quay đầu nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim lại không nói gì nữa.

Diệp Quân khẽ cười: “Cuối cùng vẫn phải thử xem.”

Toại Cổ Kim gật đầu, không khuyên nữa, có một số việc, nói sớm không có ý nghĩa, chỉ tới lúc đó, mới hiểu nhiều khi, thứ muốn và thứ phải bỏ, không giống nhau.

Diệp Quân nói: “Toại cô nương, ta rất muốn nghe xem suy nghĩ của cô về việc ta muốn thành lập trật tự này?”

Toại Cổ Kim không nói gì.

Diệp Quân nói: “Nói ra cũng không sao cả.”

Toại Cổ Kim vẫn lắc đầu.

Diệp Quân gật đầu, không ép buộc nữa: “Được.”

Toại Cổ Kim ngẩng đầu nhìn nơi xa, cuối tầm mắt, một ánh sao đột nhiên xuất hiện, khoảnh khắc tiếp theo, ánh sao kia đã xuất hiện trước mặt hai người, khi ánh sao biến mất, một cô gái mặc đồ đen từ từ đi ra, cô ta cung kính hành lễ với Toại Cổ Kim: “Các chủ.”

Toại Cổ Kim gật đầu.

Cô gái đồ đen cung kính nói: “Theo dặn dò của ngài, chúng ta không phong ấn bí cảnh Tiên Phủ kia, đoạn thời gian này, có vô số nền văn minh và thế lực không ngừng vào trong, nhưng không ai có thể ra ngoài, rơi hết vào trong đó rồi.”

Toại Cổ Kim nói: “Người của chúng ta có ai vào không?”

Cô gái đồ đen nói: “Không có.”

Toại Cổ Kim gật đầu: “Ngươi lui đi.”

Cô gái đồ đen cúi đầu thật sâu, lặng lẽ biến mất tại chỗ.

Hai người đi về nơi xa.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Toại cô nương, Thương Hồng Y kia không có động tĩnh gì à?”

Toại Cổ Kim nói: “Không có.”

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, e là đám đàn bà này muốn cho mình ngột ngạt mà.

Toại Cổ Kim nói: “Lấy tĩnh chế động.”

Diệp Quân gật đầu: “Chỉ đành như vậy.”

Chẳng mấy chốc, hai người tới chỗ sâu trong núi, hai người đứng trên đỉnh núi, cuối tầm mắt, ở đó có một cánh cổng đá to lớn nằm ở chân trời, vắt ngang từ đông sang tây, cực kì hùng vĩ.

Cổng đá có chút đổ nát, bên trong là một mảnh hư vô.

Diệp Quân phân tán thần thức của mình ra, sau đó, thần thức của hắn vừa vào trong cánh cổng đá đã biến mất không còn gì.

Diệp Quân hơi kinh ngạc.

Toại Cổ Kim nói: “Đi.”

Hai người biến mất tại chỗ.

Lúc xuất hiện lần nữa, đã tới trước cánh cổng đá, nhìn gần, cánh cổng đá này thật sự vô cùng hùng vĩ.

Diệp Quân cẩn thận đánh giá cảnh cổng đá này, trên cánh cổng, vẽ mấy bức hoa văn về nhân vật cổ xưa, những nhân vật này mặc da thú, giơ đuốc, đang nhìn bức tường.

Xung quanh có rất nhiều người, thực lực không thấp, nhưng lúc này, không ai dám vào trong.

Từ khi phát hiện đến giờ, số cường giả vào trong di tích Tiên Phủ này đã hơn chục ngàn người, người vào trong, ai không sống đi ra, bao gồm cả cường giả cảnh giới Đế chủ.

Toại Cổ Kim nói: “Đi.”

Nói rồi, cô ta và Diệp Quân biến mất tại chỗ.

“Lại có hai tên tìm đường chết.”

Ở hiện trường, mọi người lắc đầu.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân và Toại Cổ Kim xuất hiện trong một tòa thành cổ, trong thành đổ nát tan hoang, đầy rẫy thương tích, như gặp phải một trận đại chiến.

Hai người theo đường đi về phía trước, cả tòa thành cổ yên tĩnh như chết.

Diệp Quân nhìn xung quanh, thần thức của hắn tản ra, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, ở đây thần thức không có tác dụng.

Toại Cổ Kim quét mắt nhìn bốn phía, lông mày cau lại.

“A!”

Đúng lúc này, nơi xa cuối con đường đột nhiên có một tiếng hét thảm thiết truyền tới.

Diệp Quân nhìn cuối con đường, nhưng cũng không thấy gì.

Hai người bước nhanh chân, chốc lát, hai người đã tới cuối con đường, ở cuối con đường, là hàng loạt bậc đá màu đồng cổ, các bậc đá xếp thẳng chồng lên nhau, có cả hàng chục ngàn bậc, chân trời ở cuối bậc đá, là một tòa cung điện cung điện màu đồng cổ lơ lửng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.