Chương trước
Chương sau
Toại Cổ Kim nhìn hắn, trong mắt cô ta như chứa cả vũ trụ mênh mông, khiến người nhìn có chút say mê.

Diệp Quân lập tức hiểu rõ ý của cô ta, kinh ngạc nói: "Ý của cô là..."

Toại Cổ Kim nhìn hắn: "Đừng nói ra".

Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, không nói gì nữa.

Toại Cổ Kim bảo: "Vào tháp rồi nói".

Diệp Quân gật đầu.

Hai người vào trong Tiểu Tháp.

Hai ngươi ngồi xuống một bãi đất trống, trò chuyện rất lâu, Toại Cổ Kim vẫn luôn bình tĩnh, nhưng Diệp Quân càng nói lại càng kích động.

Không có ai biết bọn họ nói về chuyện gì.

Sau khi rời khỏi Tiểu Tháp, ánh mắt Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim đã khác xưa.

Thực sự là nhân tài!

Toại Cổ Kim nói: "Trước hết ngươi cứ tiếp tục tu luyện đi, ta đi làm một vài chuyện đã, ngươi đưa ta mượn dùng tháp này đi".

Diệp Quân lập tức gật đầu: "Được".

Nói rồi, hắn đưa Tiểu Tháp cho Toại Cổ Kim.

Toại Cổ Kim lại nói: "Kiếm của ngươi nữa".

Diệp Quân không hề do dự mà đưa kiếm Thanh Huyên cho Toại Cổ Kim: "Cô cầm đi".

Toại Cổ Kim nhận kiếm Thanh Huyên và Tiểu Tháp rồi xoay người rời đi.

Diệp Quân nhìn bóng lưng rời đi của Toại Cổ Kim, lâm vào đăm chiêu.

Hắn không suy nghĩ nhiều nữa mà xoay người về lại tế đàn Thần Võ tiếp tục tu luyện, hắn đã dung hợp được kiếm kỹ gần hoàn toàn rồi, hiện tại việc hắn cần làm là tôi luyện.

Cố Vấn Các.

Bên trong các, Tổ Đạo ngồi trước bàn làm việc, nhìn giấy tờ chất chồng như núi trước mắt, ông ta thấy đau đầu khôn siết, bây giờ ông ta cũng coi như là một thành viên của Cố Vấn Các, nhưng cấp bậc vẫn chưa coi, chỉ có thể xử lý một vài việc vặt.

Ông ta cảm thấy vô cùng không xứng với thân phận của mình.

Lúc này, ông ta đột nhiên thấy Toại Cổ Kim đi vào, thấy vậy, ông ta vội vàng đứng lên đi đến trước mặt Toại Cổ Kim rồi nở nụ cười tươi như hoa: "Toại các chủ".

Toại Cổ Kim nhìn về phía ông ta: "Sao?"

Tổ Đạo tràn ngập vẻ lấy lòng: "Khi nào chúng ta mới ra tay với Diệp Quân? Ta nói cho cô biết, thiên phú của người này rất đáng sợ, tốc độ phát triển của hắn rất biến thái, thứ cho ta nói thẳng, hễ cho hắn thêm chút thời gian nào là hắn sẽ có thể bỏ xa toàn bộ văn minh Cựu Thổ lại phía sau. Muốn đối phó với hắn thì phải tốc chiến tốc thắng, hơn nữa nếu muốn tàn nhẫn hơn thì nghìn vạn lần không được khinh địch, phải vận dụng toàn bộ sức mạnh để giết hắn".

Toại Cổ Kim khẽ gật đầu: "Ý kiến của ông rất hay, ông là một nhân tài, tốt lắm".

Nói xong, cô ta bước về phía xa.

Tổ Đạo ở phía sau lại hô lên: "Tuyệt đối đừng khinh địch nhé".

Trong tiểu các.

Toại Cổ Kim ngồi xuống, trên bàn sách trước mặt cô ta để vài quyển sách dày, cô ta mở từng quyển ra đọc, khi đọc xong quyển cuối cùng thì lông mày chợt nhíu lại: "Thiên".

Vừa dứt lời, một cô gái thân mang cơ giáp xuất hiện trước mặt cô ta không xa.

Toại Cổ Kim hỏi: "Thế nào rồi?"

Cô gái mặc cơ giáp đáp: "Tiểu đội Thiên Tự vừa mới truyền tin đến, có một tòa bí cảnh Tiên Phủ mới xuất hiện cách nơi đây mười tỷ năm tinh hà, vô cùng có khả năng có liên quan đến văn minh tổ trong truyền thuyết, nhưng tạm thời vẫn chưa xác định được".

Toại Cổ Kim nói: "Các nền văn minh xung quanh đó thế nào?"

Cô gái cơ giáp trả lời: "Rất yếu".

Toại Cổ Kim trầm mặc không nói.

Văn minh tổ!

Cô gái cơ giáp lại nói: "Có muốn bảo bọn họ..."

Toại Cổ Kim khoát tay áo một cái: "Không cần, để các nền văn minh nơi đó thăm dò trước đã".

Cô gái cơ giáp gật đầu: "Vâng".

Nói rồi, cô ta lui xuống.

Toại Cổ Kim dựa vào ghế trầm tư.

Văn minh tổ!

Toàn bộ Cựu Thổ cùng mấy Tiên Vực lớn đều tìm kiếm di tích văn minh tổ ở khắp các vũ trụ, nhưng qua nhiều năm vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Trong vũ trụ mênh mông, tìm được văn minh tổ từng biến mất rất khó.

Mà bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một bí cảnh Tiên Phủ, còn có quan hệ với văn minh tổ.

Toại Cổ Kim nhíu mày lại, đây là trùng hợp à? Cô ta không suy nghĩ nhiều nữa, rời khỏi tiểu các. Chỉ một lát sau, cô ta đã đến thần điện Cựu Thổ. Các trưởng lão của ba nền văn minh lớn cũng lần lượt xuất hiện.

Nhìn thấy Toại Cổ Kim, Khưu Nguyên của văn minh Cựu Thổ lập tức nở nụ cười xán lạn: "Toại cô nương, như thế nào, thu hoạch được gì không?"

Sắc mặt Toại Cổ Kim lập tức lạnh xuống: "Diệp Quân kia rất khó giao thiệp".

Sắc mặt Khưu Nguyên lập tức trầm lại: "Chẳng lẽ hắn muốn đánh nhau với chúng ta?"

Lý Thần của nền văn minh Vĩnh Sinh cũng trầm giọng nói: "Nếu thật là vậy thì chúng ta phải lập tức liên thủ, thẳng tay tiêu diệt hắn".

Nói rồi, ông ta nhìn Toại Cổ Kim: "Hắn thật sự muốn đánh nhau với chúng ta à?"

Toại Cổ Kim nói: "Hắn không có ý đó, nhưng cũng không có ý định hợp tác với chúng ta".

Lý Thần nghi hoặc: "Tại sao?"

Toại Cổ Kim nói: "Hắn nói chúng ta quá yếu, căn bản không xứng để liên thủ với hắn".

"Cái gì!"

Khưu Nguyên lập tức giận tím mặt: "Làm càn, hắn dám ngông cuồng như vậy? Tức chết ông đây mất. Chúng ta đánh hắn đi, đừng nể tình nữa!"

Sắc mặt Lý Thần cũng vô cùng khó coi, Diệp Quân này thật sự quá ngông cuồng.

Lúc này, Toại Cổ Kim lại nói: "Không cần phải vậy đâu, bởi vì hắn cũng không có ý làm địch với chúng ta, à đúng rồi, hắn còn tiện tay đưa cho ta một tòa tháp".

"Tháp?"

Hai người đều có chút nghi hoặc.

Toại Cổ Kim lập tức đưa bọn họ vào trong Tiểu Tháp.

Hai người: "..."

Khưu Nguyên run giọng nói: "Hắn tiện tay đưa cho cô?"

Toại Cổ Kim gật đầu: "Ừ".

Lý Thần run giọng nói: "Vì sao?"

Toại Cổ Kim bình tĩnh đáp: "Hắn nói thứ này đã lạc hậu rồi, ném đi thì tiếc nên đưa cho ta".

Khưu Nguyên nhìn xung quanh, giọng nói vẫn lẩy bẩy: "Có thể giới thiệu cho lão phu làm quen với tên đần kia được không?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.