Chương trước
Chương sau
Cuối cùng, vì đám người văn minh Vĩnh Sinh và Cựu Thổ không ngừng khuyên nhủ, lúc này Toại Cổ Kim mới "rất không tình nguyện" đồng ý làm chuyện xấu đó.

Sau khi tan họp.

Toại Cổ Kim đi đến tế đàn Thần Võ, lúc này quan võ đứng đầu xuất hiện ở bên cạnh cô ta.

Quan võ đứng đầu hỏi: "Không phải muội nói nền văn minh Cựu Thổ và Vĩnh Sinh không gia nhập mới tốt hơn sao? Sao giờ lại thay đổi chủ ý rồi?"

Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Đứng ở góc độ nền văn minh Toại Minh chúng ta, văn minh Cựu Thổ và văn minh Vĩnh Sinh không gia nhập tất nhiên là tốt hơn, tốt nhất là cắn nuốt luôn bọn họ, nền văn minh Toại Minh chúng ta sẽ độc hưởng lợi ích, thế nhưng ở góc độ Diệp công tử thì cả ba nền văn minh cùng gia nhập mới là tốt nhất".

Quan võ đứng đầu quay sang nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim ngẩng đầu nhìn về phía tế đàn Thần Võ, khẽ nói: "Nếu hắn đặt chí ở việc làm chủ chung vũ trụ, thì ta phải mở rộng tầm nhìn hơn nữa mới được".

Quan võ đứng đầu gật gật đầu.

Toại Cổ Kim nói: "Người phụ nữ kia có động tĩnh gì không?"

Quan võ đứng đầu lắc đầu: "Không có động tĩnh gì cả".

Toại Cổ Kim nhíu mày chặt lại.

Quan võ đứng đầu thấy vẻ mặt của cô ta thì mới nghi hoặc: "Không có động tĩnh gì mới tốt chứ?"

Toại Cổ Kim lắc đầu: "Không có động tĩnh có nghĩa là đối phương không sợ hãi, chắc chắn có hậu chiêu".

Quan võ đứng đầu sầm mặt lại.

Trong ánh mắt Toại Cổ Kim ánh lên một tia lo lắng.

Cô ta không sợ đối thủ ở ngoài sáng, nhưng bây giờ cô ta gần như không biết gì về chủ nhân bút Đại Đạo, cũng vì vậy mà cô ta cũng chẳng biết đối phương lợi hại hay mạnh mẽ đến mức nào.

Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng.

Thứ cô ta sợ nhất là thực lực của đối phương đã vượt khỏi tầm nhận thức hiện tại của cô ta.

Khó quá!

Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm Diệp Quân ở trong tế đàn Thần Võ, trong ánh mắt hiện lên sự phức tạp, cô ta nói: "Con đường hắn chọn không dễ đi".

Quan võ đứng đầu nói: "Muốn trở thành chủ chung của vũ trụ, con đường này nào có dễ đi như thế?"

Toại Cổ Kim cười đáp: "Đúng vậy".

Quan võ đứng đầu nói: "Phạn Chiêu Đế kia..."

Toại Cổ Kim: "Người này không cần lo lắng, cô ta là người bên mình, huynh cứ theo dõi Thương Hồng Y thôi, người này vô cùng có khả năng liên quan đến chủ nhân bút Đại Đạo".

Quan võ đứng đầu khẽ gật đầu: "Được".

Toại Cổ Kim lại nói: "Theo ta được biết, người phụ nữ kia có dẫn theo một cô nương".

Quan võ đứng đầu hỏi: "Ý muội là?"

Toại Cổ Kim nói: "Vị cô nương kia có chút gút mắc tình cảm với Diệp công tử, ta sợ là họ sẽ lợi dụng cô nương đó".

Nói đến đây, cô ta đột nhiên lắc đầu thở dài: "Ván cờ này quá lớn, cũng quá sâu, ta thật sự rất mệt lòng".

Quan võ đứng đầu nói: "Vậy tại sao lúc trước muội lại chọn hắn?"

Toại Cổ Kim liếc nhìn ông ta mà không nói gì.

Quan võ đứng đầu có chút không vui: "Muội có thể đừng dùng ánh mắt như nhìn tên ngu để nhìn ca ca của minh được không?"

Toại Cổ Kim nói: "Biết tại sao lúc trước cha và cô cô của hắn không giết ta không? Bởi vì..."

Nói đoạn, trong mắt cô ta ánh lên một tia phức tạp: "Bọn họ đã cho ta một cơ hội, nếu ta không thức thời một chút thì huynh nghĩ ta có thể sống đến bây giờ không?"

Quan võ đứng đầu: "...", rồi khẽ thở dài: "Cha của hắn đối xử với hắn rất tốt, ông ấy làm nhiều chuyện như thế nhưng lại chẳng nói gì".

Quan võ đứng đầu nói: "Vì sao muội không nghiên cứu thử thời không trong Tiểu Tháp của hắn?"

Toại Cổ Kim lại nhìn ông ta.

Sắc mặt quan võ đứng đầu lại đen đi, ánh mắt này đúng là biết sỉ nhục người khác, mà ông ta lại không thể làm gì được, thật sự rất uất ức.

Toại Cổ Kim cũng không tiếp tục sỉ nhục ông ta, chỉ nói: "Giờ huynh đến trước mặt một người nguyên thủy biểu diễn một màn tay không phá sao, rồi bảo người đó nghiên cứu chiêu thức của huynh, họ có thể nghiên cứu được gì?"

Quan võ đứng đầu: "..."

Toại Cổ Kim chậm rãi đi về phía xa, khi cô ta đến trước tế đàn Thần Võ thì tế đàn Thần Võ hơi rung lên, ngay sau đó, Diệp Quân chậm rãi bước ra từ bên trong.

Diệp Quân cười nói: "Toại cô nương".

Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân một lượt: "Thu hoạch được không ít?"

Diệp Quân gật đầu: "Ừ, nhiều lắm".

Toại Cổ Kim nói: "Vậy thì tốt rồi".

Diệp Quân hỏi: "Cô tìm ta có chuyện gì à?"

Toại Cổ Kim: "Ta đã thuyết phục văn minh Cựu Thổ và văn minh Vĩnh Sinh, bọn họ đồng ý cho ngươi gia nhập Cựu Thổ".

Diệp Quân rất là khiếp sợ: "Bọn họ đồng ý?"

Toại Cổ Kim gật đầu: "Ừ".

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: "Sao Toại cô nương làm được?"

Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Tất nhiên là phải phí công sức một chút, nhưng chỉ là chuyện nhỏ thôi, ta tới tìm ngươi là muốn hỏi ngươi vài chuyện".

Diệp Quân nhìn nàng một cái rồi đáp: "Cô hỏi đi".

Toại Cổ Kim nói: "Ngươi biết về chủ nhân bút Đại Đạo kia được bao nhiêu?"

Diệp Quân trầm giọng đáp: "Cũng không biết nhiều, nhưng ta biết ông ta từng là đối thủ của cha ta, hình như cũng có chút quan hệ với ông nội ta nữa, còn cụ thể thế nào thì ta cũng không rõ".

Toại Cổ Kim nói: "Ta đang nghi chính ông ta đang nhắm vào ngươi".

Sắc mặt Diệp Quân hơi lạnh đi: "Không cần hoài nghi, chính là ông ta".

Toại Cổ Kim nói: "Bây giờ ông ta ở trong tối, chúng ta ngoài sáng, chúng ta rất bị động".

Diệp Quân gật đầu: "Ta biết, nhưng không có cách nào".

Nói rồi hắn cũng thấy bất đắc dĩ, mặc dù biết chủ nhân bút Đại Đạo đang nhằm vào hắn, nhưng hắn thật sự không có cách nào khác.

Toại Cổ Kim nói: "Có cách".

Diệp Quân sửng sốt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.