Diệp Quân nhảy cẳng lên, hai mắt trợn trào, tay ôm chặt lấy mông mình nhảy lò cò...
Người đánh hắn không phải là cha mà là cô gái váy trắng.
Cái đánh này trông như không dùng chút sức nào, nhưng không biết tại sao Diệp Quân lại cảm nhận được cơn đau thấu tim gan, linh hồn cũng thấy run rẩy.
Tiểu Tháp cười hì hì: "Cho ngươi chừa nè".
Người đàn ông áo trắng bật cười, sau đó nhìn Thương Hồng Y đang quỳ ở phía xa, lúc này đây Thương Hồng Y đang cúi gằm đầu, hai tay siết chặt, sắc mặt khó coi vô cùng.
Tất cả sự kiêu ngạo của cô ta đã bị đánh nát tại đây.
Chỉ một chiêu kiếm!
Cô ta thậm chí còn không tiếp nỗi một kiếm dù người đàn ông áo trắng ra tay ngay trước mắt!
Sao có thể như vậy được?
Người đàn ông áo trắng bỗng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, hắn liếc một vòng Cựu Thổ rồi cười, sau đó quay đầu nhìn Toại Cổ Kim ở cách đó không xa: "Cựu Thổ còn vài cái đại sát khí đang chờ phát động tấn công đúng không, cô muốn hiệu triệu nó à".
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng: "Cựu Thổ ta không phải đối thủ của các hạ".
Đến giờ phút này, cô ta mới hiểu được, cô ta đã tính được tất cả, cũng không hề khinh địch, nhưng cô ta lại không tính ra được thực lực của người đứng sau Diệp Quân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3377677/chuong-5645.html